Nhưng lần này thì khác.....
Buổi gặp mặt là ở dinh thự của Ôn gia, Ôn Thường Thế mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách phì phèo hút một điếu xì gà.
Tống Cảnh Nghi khi nhìn lại bộ dáng gầy gò của ông ta, khinh thường bĩu môi, đúng là một con gà què.
Già rồi còn không chịu hưởng phước con cháu đi, suốt ngày nữ người mẫu chân dài với chả diễn viên hạng A.
Con ruột thì chỉ có một, nhưng con rơi thì có cả đàn.
Ôn Thường Thế thấy nghe báo người đã đến, nâng đôi mắt được nhuộm trong làn khói trắng lên, nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, đôi mắt híp lại.
"Lúc còn trẻ ta cũng từng gặp Tống Viễn một vài lần.
Không ngờ mắt nhìn người của ông ta tốt như vậy, tùy tiện nhận nuôi một đứa trẻ, bây giờ lớn lên anh tuấn hơn người, âm mưu xảo quyệt, còn rất có tham vọng."
Tống Cảnh Nghi cũng lười mở miệng, thản nhiên đi đến ngồi xuống đối diện ông ta.
Ôn Thường Thế dường như cũng chả có giận với thái độ này của Tống Cảnh Nghi, ra hiệu cho đàn em phía sau.
Tên đàn em cầm một tập giấy để đến trước mặt Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi nhìn cũng chả nhìn cũng biết tập giấy đó là gì.
Là một vài hợp đồng mà công ty hắn hiện tại đang rất cần, chỉ cần có chúng, công ty hắn có thể nói là lên như diều gặp gió.
"Tôi cũng không phải người thích dài dòng.
Cậu làm việc cho tôi, những thứ này là của cậu.
Nếu cậu làm tốt, sau này cậu muốn gì có đó, không phải nhìn sắc mặt người khác mà tính tới tính lui.
Lão già này cũng xem như sống nửa đời người rồi, cái gì cũng đã làm, người gì cũng đã gặp.
Nếu như cậu là con trai tôi, tôi nằm ngủ đúng là cũng có thể cười."
Tống Cảnh Nghi cả mặt đều hiện lên ba chữ "chả quan tâm", tôi mà làm con trai ông tôi liền nôn suốt ngày.
Nội tâm hắn đúng thật là đang mang Ôn Thường Thế ra sỉ vả đến mấy đời.
Thư ký của Tống Cảnh Nghi - Hạ Thanh Dương, mắt thấy ông chủ nhà mình chuẩn bị ghét ra mặt, vội giật áo sau lưng hắn vài cái, lòng gào thét.
"Ông chủ, ghét cũng phải để tý về nhà, phải an toàn ra được cái hang cọp này trước."
Tống Cảnh Nghi nâng mắt nhìn ánh mắt đầy sao lấp lánh của thư ký nhà mình, thầm thở dài một tiếng.
Tay đưa ra giật túi văn kiện Hạ Thanh Dương đang cầm, từ trong đó lấy ra một tập ảnh, một USP, một vài tờ giấy đã được đóng lại thành tập.
Tất cả đều ném đến trên bàn trước mặt Ôn Thường Thế.
"Ôn tổng, những thứ này chắc ông nhìn cũng thấy quen mắt rồi ha."
Ôn Thường Thế đưa mắt nhìn, lướt qua vài tấm ảnh, gương mặt già nhăn lại, hàng lông mày như dính lại với nhau, trán hiện là chữ "xuyên" to đùng.
Sau đó ông ta bật cười một tiếng, người ngả ra sau, lại một hơi hút điếu xì gà.
"Cậu chê những hợp đồng kia chưa đủ sao? Tống Cảnh Nghi, cậu nên biết vị trí hiện tại của cậu ở đâu, tham nhiều quá cũng không tốt."
"Tôi đương nhiên biết vị trí của mình ở đâu.
Câu này phải là tôi nói với ông mới đúng.
Ông nên biết, mình so với Tiêu gia có vị trí ở đâu."
Ôn Thường Thế quả nhiên bị chọc vào chỗ đau, khuôn mặt phút chốc trở nên dữ tợn.
Tống Cảnh Nghi ghét ở lại cái nơi bẩn thỉu này, đứng dậy, phủi phủi quần áo như bị dính cái gì đó bẩn lắm, miệng lẩm bẩm vài câu.
"Tống Cảnh Nghi, là mày đến đề nghị hợp tác với tao.
Những thứ này tao đưa cho mày đều là những hợp đồng tốt nhất.
Dự án ở khu thương mại trung tâm cũng đưa cho mày, mày còn muốn cái gì nữa." Ôn Thường Thế giận dữ mà đứng bật dậy, điếu xì gà trên tay cũng bị ông ta ném xuống đất.
"Tiêu Dạ Nguyệt." Tống Cảnh Nghi vốn đã quay người muốn đi rồi lại đột nhiên quay trở lại.
Ôn Thường Thế vẻ mặt hơi giãn ra, nghĩ liền biết, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này là muốn sau này hắn tha cho cậu chủ nhỏ Tiêu gia, dù sao đứa nhỏ đó đúng là một tiểu mỹ nhân.
Đúng là muốn cậu chủ nhỏ, nhưng ý thì lại như này.
"Nếu mày còn động đến em ấy, chính tay tao sẽ giết mày."
Ôn Thường Thế tức đến trợn cả mắt.
Hạ Thanh Dương khởi động xe, miệng liên tục lảm nhảm nói với Tống Cảnh Nghi.
"Sếp, anh nói với ông ta như vậy, ông ta nhắm vào công ty của chúng ta thì phải làm sao? Đến lúc đó chúng ta phải ra ngoài đi ăn xin sao?"
"Sếp, anh lấy được mấy cái rửa tiền rồi hối lộ của ông ta ở đâu ra vậy? Anh không giao cho em, vậy là anh có tên đàn em khác rồi sao? Anh không cần em nữa sao? Anh không tin tưởng em sao?"
Lảm nhảm lải nhải đến mức gân xanh trên trán Tống Cảnh Nghi giật liên hồi.
Ai đó đến nhét cái gì đó vào mồm