Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm vừa nói xong cũng tự thấy buồn cười.
“Chồng ơi, nếu bé con là Alpha thì giao cho anh nhé, anh dạy bé con học bài, huấn luyện cơ giáp, trở thành một Alpha ưu tú giống anh.” Lăng Sầm khẽ híp mi tính toán.
Bị Lăng Sầm gián tiếp khen Lục Kiêu cũng hơi mắc cỡ. Trước khi gặp Lăng Sầm anh thấy mình cũng bình thường như bao Alpha khác, dù thể năng và tinh thần lực có cao hơn một chút thì anh vẫn phải học tập và huấn luyện như mọi người, có khi còn làm nhiều hơn theo khả năng, làm gì có ưu tú, siêu viễn như Lăng Sầm nói. Vậy mà cứ có cơ hội là Lăng Sầm lại khen ngợi anh, cũng không thể nói là khen vì cậu nói tự nhiên như chính trong lòng cậu, anh thật sự như vậy. Anh nghe nhiều mà thỉnh thoảng vẫn thấy ngại ngùng.
“Giống ta? Ta cũng đâu phải một người quá giỏi?”
“Anh đương nhiên giỏi, chồng em là giỏi nhất!” Lăng Sầm lập tức cãi lại.
“Ừm, vậy nếu bé con là Beta hay Omega thì sao?” Lục Kiêu tùy tiện hỏi.
Lăng Sầm lười biếng kéo Lục Kiêu nằm xuống, chui vào ngực anh: “Thì vẫn là anh dạy học.” Lăng Sầm nghĩ phải khắc sâu trách nhiệm dạy dỗ bé con cho Lục Kiêu, sau này toàn bộ do anh phụ trách, chứ bắt một học tra như cậu đi dạy thì sẽ làm hư bé con mất thôi. Lục Kiêu là học thần, anh không dạy ai dạy. “Em hi vọng trí tuệ của Hoa Hồng Nhỏ giống anh.” Nói tới đây Lăng Sầm hơi sốt ruột, cầu mong ông trời cho bé con di truyền trí thông minh của Lục Kiêu, đừng có lấy giá trị trung bình của hai người, cậu sẽ kéo thấp chỉ số thông minh của bé con mất.
Lục Kiêu nghe hiểu, dở khóc dở cười. Đúng là thành tích học tập của Lăng Sầm không có thành tựu gì nhưng anh chắc chắn chỉ số thông minh của Lăng Sầm không thấp, chưa kể EQ chắc chắn cũng cao hơn anh, cậu chỉ là không đủ tự tin thôi.
“Vậy nếu là Omega, ta mong bé con sẽ thừa hưởng tướng mạo của em.” Mỹ nhân toàn Liên Bang.
“Không nên!” Lăng Sầm vội vàng phản đối, “Giống anh thì tốt hơn…”
Lục Kiêu khó hiểu: “Em không muốn bé con di truyền điều gì từ em sao?” Bình thường không phải nên muốn bé con mang đặc điểm của cả hai người sao?
“Xinh đẹp có tác dụng gì đâu? Toàn dẫn đến một đám người mơ ước.” Cậu ở mặt này đã chịu đủ khổ sở, xinh đẹp nhưng không có năng lực bảo vệ bản thân, thì càng nguy hiểm, cậu chỉ muốn bé con lớn lên vui vẻ khỏe mạnh.
“Em đừng lo, chúng ta có đủ năng lực bảo hộ bé con mà.” Lục Kiêu thấu hiểu, vuốt ve sống lưng Lăng Sầm trấn an. Những chuyện trong quá khứ Lăng Sầm anh không thể thay đổi, chỉ có thể khiến cho những chuyện này không bao giờ phát sinh lần nữa. Nghĩ đến anh cũng thấy xót xa trong lòng.
Lăng Sầm tự điều tiết cảm xúc, lại xúc động rồi, nội tiết tố ma quỷ. Cậu bắt lấy tay Lục Kiêu, chơi đùa với mấy ngón tay của anh, thong thả nói: “Nếu bé con là Omega, ngoài trừ bảo hộ, em còn muốn tìm cho bé con một Alpha đáng tin cậy, giống như anh vậy.”
“Không được, tuyệt đối không được!” Giờ đến phiên Lục Kiêu kịch liệt phản đối.
“….. Anh làm gì mà…” Lăng Sầm bị anh la lên một tiếng bên tai làm giật bắn cả mình, tim đập như trống đánh, ôm ngực hít mấy hơi mới bình tĩnh lại.
“Em không sao chứ?” Lục Kiêu khẩn trương vuốt lưng giúp Lăng Sầm.
Lăng Sầm lắc đầu, hết hồn thì cái hồn giật giật thôi chứ có sao đâu. Cậu truy hỏi lý do, Lục Kiêu mãi không chịu đáp, cuối cùng buồn ngủ quá ngủ mất tiêu.
Lục Kiêu nằm bên cạnh trừng mắt tức giận không ngủ nổi. Tìm bạn đời giống anh? Anh tuyệt đối không đồng ý. Nghĩ tới bé con Omega bảo bối của mình, ở nhà nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan phải gả cho một Alpha tướng mạo xấu xí, tàn phế không tự đi đứng được, mọi chuyện đều phải nhờ bạn đời Omega lo lắng. Lăng Sầm sức khỏe tốt, còn tập thể hình nên tạm ổn chứ người khác đã mệt chết rồi. Alpha sinh ra để bảo hộ Omega, anh có làm được điều đó sao? Nếu thật sự xảy ra tai nạn nguy hiểm, chính bản thân anh còn khó tự bảo toàn, làm sao có thể bảo hộ cho Lăng Sầm, cho bé con. Đi cùng anh ra bên ngoài, Lăng Sầm cũng sẽ bị người ngoài dòm ngó, chỉ trỏ. Gả cho người như anh, có cái gì tốt?
Lục Kiêu tự nằm suy nghĩ linh tinh tự sinh buồn bực. Nghiêng đầu nhìn thụy nhan xinh đẹp an tường say ngủ của Lăng Sầm, uất ức trong lòng anh chậm rãi lắng lại. Anh đưa tay, cẩn thận vuốt nhẹ lên khuôn mặt mịn màng của cậu.
Khẽ thở dài một tiếng. Những gì Lăng Sầm trả giá, anh đều ghi nhớ trong lòng. Ngay từ đầu, anh cố đẩy cậu ra xa, hiện tại anh vẫn cảm thấy thua thiệt cho Lăng Sầm nhưng cậu lại ghét nhất là nghe anh nói những điều này cho nên anh chỉ có thể giấu trong lòng. Lúc trước, Lăng Sầm với anh là một người hoàn toàn xa lạ, anh đã không đành lòng để cậu gả cho anh chịu khổ, bây giờ là con anh, là người thân của anh, sao anh có thể để bé con chịu khổ.
Lục Kiêu nằm suy nghĩ linh tinh cả một buổi chiều, tự áp lực bản thân đến nỗi hốc mắt giăng đầy tơ máu.
Khi Lăng Sầm tỉnh lại lại mơ màng không nhận ra, một lòng chỉ nghĩ đến bữa tối. Cậu bây giờ không thấy đói thì chỉ thấy buồn ngủ, ngủ đến tận khi thấy đói mới tỉnh lại, quả thực càng lúc càng giống heo hương.
Sau bữa tối, Lục lão phu nhân tìm cớ giữ Lục Kiêu lại, Lăng Sầm cũng không để ý, tự mình về phòng. Nàng vẫy lui tất cả người giúp việc, phòng ăn chỉ còn lại nàng và Lục Kiêu.
“Con đây là làm sao?” Lục lão phu nhân nhíu mày, con nàng lúc trưa về nhà còn vui vẻ, ngời ngời, nghỉ trưa xong thì uể oải, mắt trải đầy tơ máu. Lăng Sầm đang có thai, cần được đảm bảo tâm tình vui vẻ, con nàng bày sắc mặt kém này cho ai nhìn. Mà bày ra người ta cũng mệt mỏi không đủ tinh lực để trông thấy kia kìa. Lục lão phu nhân có chút buồn cười con nàng. “Lăng