Edit: Lạc Yên
“Khi nào anh trở về quân bộ trả phép?” Lăng Sầm ngồi xổm giúp Lục Kiêu chỉnh sửa ống quần, ngẩng đầu hỏi.
“Hai ngày nữa, ta đang bàn giao công việc của đại học Reiss cho giáo sư…”
Anh vẫn luôn hy vọng có thể trở lại làm việc ở quân bộ, làm việc ở đó như trở thành một loại bản năng. Nhưng thật sự nếu Lăng Sầm không muốn, anh vẫn có thể chọn dạy học.
Lăng Sầm biết suy nghĩ của anh nhưng cái gì cũng không nói, chỉ dặn dò: “Nếu thời gian anh đi làm ở Reiss không còn nhiều lắm thì càng phải làm tốt, để lưu lại ấn tượng tốt nhất.”
Lục Kiêu gật gật đầu.
“Đi đi anh.” Lăng Sầm hôn Lục Kiêu một cái tạm biệt.
Lục Kiêu đeo mặt nạ lên, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng. Lăng Sầm đứng ở cửa nhìn theo, khẽ thở dài. Cậu bây giờ thật sự bị nuôi nhốt, mỗi ngày tiễn chồng đi làm sau đó không ăn thì ngủ. Trong lòng thì phun tào thân thể thì lại thành thật lên lầu kéo ghế phơi nắng. Đây cũng là yêu cầu của chuyên gia dinh dưỡng.
“Mẹ?” Lăng Sầm lên đến sân thượng thì thấy Lục lão phu nhân chờ sẵn, hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy mẹ xuất hiện ở đây. Khu này bao gồm hồ bơi và các ghế dài để phơi nắng, mái che có thể tùy ý bật ra hay thu vào.
“Con lại đây ngồi đi.” Lục lão phu nhân chỉ ghế dài bên cạnh nàng.
Lăng Sầm ngoan ngoãn đi qua, ngoan ngoãn nằm dài ra, ngoan ngoãn nhận lấy nước uống từ tay người giúp việc. Trong đầu lại nghĩ không biết Lục Kiêu hôm nay có mua trà sữa cho mình không. Mấy nay anh toàn lấy đủ thứ lý do, nào là ‘lúc đầu nhớ nhưng trên đường về lại quên mất’, rồi ‘tiệm trà sữa hôm nay không mở cửa’, qua loa lấy lệ lừa gạt cậu. Hôm nay cậu đã chốt hạ, nếu anh không đem trà sữa về thì tối nay không cho vô phòng ngủ. Nghĩ đến trà sữa nước miếng trong miệng tự động tiết ra.
“Con không tham gia tuyên truyền phim, bên đoàn phim không làm khó con chứ?” Lục lão phu nhân tìm đề tài nói chuyện.
“Dạ, không có, trợ lý của con đã xử lý ổn thỏa… Bên kia biết con mới kết hôn nên tỏ ý con có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Chủ yếu là họ e ngại Lục gia ở sau lưng cậu mới không dám trách móc cậu bỏ ngang việc. Lăng Sầm cũng rầu rĩ, nhưng bé con mới là quan trọng.
Lục lão phu nhân gật đầu, do dự một chút vẫn hỏi: “Con… vì sao lại đồng ý cho Lục Kiêu trở về quân bộ làm việc?” Omega mang thai vẫn luôn cần có Alpha ở bên cạnh chăm sóc.
“Con chỉ hy vọng anh ấy có thể làm những gì khiến anh ấy vui vẻ, chỉ cần anh ấy thích, con đều sẽ ủng hộ…”
Lục lão phu nhân thở dài, Lục Kiêu đúng là quá may mắn, trong số nhưng Omega trước đây nàng nhắm sẵn có thể chọn làm bạn đời cho anh, sợ rằng không có ai đối xử tốt với anh như Lăng Sầm.
Lăng Sầm phơi tầm 40 phút thì Lục lão phu nhân nhắc nhở cậu nên trở về, lại kêu người giúp việc đỡ cậu, Lăng Sầm lại một lần nữa cảm thấy mình thành lão phật gia, thật là quái dị, cậu có cần xưng là ‘Ai gia’ luôn không?
Lăng Sầm về phòng liền nghĩ đến mối quan hệ của mình và Lục lão phu nhân. Quan hệ mẹ chồng chàng dâu thông thường khó mà tốt cho được. Lục lão phu nhân là hình tượng phu nhân quý tộc điển hình, bên ngoài dịu dàng hòa nhã, nội tâm lại mạnh mẽ, cường thế, nếu hai người xảy ra tranh chấp chắc chắn người khó xử là Lục Kiêu. Nhưng hiện tại hai người ở chung cũng không tệ lắm, cậu biết cách để khiến nàng hài lòng, một là thuận theo, hai là làm những gì tốt nhất có Lục Kiêu, khi đó Lục lão phu nhân sẽ luôn rất dịu dàng. Đây cũng là lý do vì sao trong nhà chưa từng có tranh chấp, Lục lão phu nhân còn nhiều lần vì cậu mà dạy dỗ Lục Kiêu. Xem ra cậu làm không sai.
Lăng Sầm lười biếng lếch qua lếch lại trong phòng, cắm hoa dọn dẹp, nghĩ đến bữa ăn dặm kế tiếp, bữa trưa ăn gì, nghĩ đến hôm nay Lục Kiêu đến chiều mới về. Không ngờ mới đến trưa đã thấy Lục Kiêu trở về. Lăng Sầm sung sướng bước ra đón anh, ánh mắt chăm chú, say mê hướng về… ly trà sữa trong tay Lục Kiêu. Lăng Sầm xuống tận lầu một đón anh, trong mắt chỉ có ly trà sữa. Một ly size lớn.
“Chồng ơi, anh thật tốt!!” Tiếp theo là hàng tá lời khen như không cần tiền. Nhận lấy trà sữa, cắm ống hút, gấp không kịp chờ hút một ngụm lớn.
“Khụ khụ, đây là cái gì?” Lăng Sầm khiếp sợ muốn phun hết ra, không ngọt còn có chút chát.
“Trà sữa đó.” Lục Kiêu nghiêm trang đáp, nỗ lực nhịn cười.
Lăng Sầm tròn mắt siết chặt ly trà, nếu đây không phải là dưới tầng, cần giữ gìn mặt mũi cho Lục Kiêu, cậu nhất định sẽ chọi ly trà vô người Lục Kiêu.
“Anh thật sự mua ở ngoài?”
Lục Kiêu gật gật đầu, giải thích thêm: “Chỉ là lá trà mang ở trong nhà theo. Hồng trà, thêm sữa, thành trà sữa.” Đây cũng là trà sữa nha, Lục Kiêu đắc ý nói.
“Đường đâu?” Lăng Sầm không thể tin được, không đường, không trân châu, không tinh chất hoa hồng, còn gì linh hồn của trà sữa.
“Ta nói