Lục Kiêu bắt đầu tăng ca thường xuyên, mỗi tối đều hơn 11g mới về nhà, mỗi sáng khi Lăng Sầm còn đang chìm đắm trong mộng đẹp đã lặng lẽ rời đi, cố gắng không quấy rầy giấc ngủ của cậu. Thật ra thì không quấy rầy chỉ là Lục Kiêu nghĩ vậy thôi chứ Lăng Sầm vẫn có thể nghe được tiếng bánh xe lăn nghiến trên sàn gỗ. Cậu cũng rất chi là bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh lại lịch nghỉ ngơi của bản thân, buổi chiều ngủ nhiều hơn, tỉnh dậy giúp Lục Kiêu chuẩn bị quần áo để mặc ngày hôm sau, có như vậy buổi tối mới thức nổi đợi Lục Kiêu trở về, ít nhất còn trao nhau được một nụ hôn thân mật, sau đó mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
“Nếu không ta sang phòng khác ngủ?” Lục Kiêu mang theo đầy hơi lạnh của đêm khuya, không dám đến gần Lăng Sầm.
Lăng Sầm dụi mắt ngồi dậy, lúc chiều cậu ngủ được kha khá, lúc này cũng tương đối tỉnh táo: “Không được, em thích anh ngủ bên cạnh em, như vậy em mới ngủ ngon.”
Nói rồi đứng lên xỏ dép lê, loẹt quẹt đi về phía xe lăn đang dừng trước cửa phòng không dám vào, nắm lấy tay vịn đẩy chồng mình đến bên giường, dịu dàng nói: “Anh thay quần áo đi.”
“Để ta tắm trước đã.” Lục Kiêu yêu sạch sẽ, phải tắm xong mới chịu thay đồ ngủ.
“Anh mệt đến mức mắt có quầng thâm luôn rồi.” Lục Kiêu vừa lau tóc vừa di chuyển đến bên giường, Lăng Sầm nhẹ giọng nói, đau lòng bước ra sau lưng anh, chậm rãi mát xa huyệt thái dương giúp anh.
Lục Kiêu dịch người lên giường, nghe vậy thì buồn cười, mệt mỏi cả ngày cũng hoàn toàn biến mất, khẽ cười chỉ vào mí mắt mình hỏi: “Thật không? Em có thể nhìn ra quầng thâm trên mặt ta thật hả?”
Vợ anh có suy nghĩ thật là kỳ quái, trên mặt anh chỗ nào không đầy sẹo, đến cả trên mí mắt, dù Lăng Sầm có đeo 10 tầng kính lọc cũng không thấy được cái gọi là quầng thâm.
“…Em… tất nhiên là thấy được.” Lăng Sầm hơi quê cãi ngang.
Trước đây Lục Kiêu sẽ không lấy bản thân mình ra đùa giỡn, khi hai người nói chuyện sẽ ăn ý tránh đi chủ đề này. Hiện tại, còn dùng bản thân để trêu chọc cậu. Này không biết có nên tính là chuyện tốt hay không nữa.
“Ừm…” Lục Kiêu thấy tốt thì thôi, ôn nhu đáp nhưng trong mắt vẫn đầy ý cười.
Lăng Sầm cũng không có ý kiến, khi Lục Kiêu nằm xuống thì thuần thục chui vào vòng tay anh, ôm lấy eo vùi đầu vào ngực anh.
Lục Kiêu cũng đặt một tay khẽ xoa bụng nhỏ của cậu. Một lát sau thấy Lăng Sầm vẫn tỉnh táo thì nhẹ giọng rù rì: “Trước đây ta vẫn luôn nghĩ em sẽ không thể ở bên cạnh ta mãi.”
“…Anh rảnh quá, ngủ không ngủ, cũng không có việc gì làm đúng không?” Lăng Sầm nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh.
Lục Kiêu bật cười: “Thì thật sự không có việc gì làm mà.”
Cười cười nhưng trong lòng Lục Kiêu thật sự vẫn có chút lo lắng. Lần này chiến tranh với Liên Minh Tự Do chiến tuyến bị kéo rất dài, không giống tác phong nhất quán xưa giờ của bọn chúng, không đánh lại thì lập tức bỏ chạy. Tuy rằng Liên Bang vẫn ứng phó tương đối dễ dàng nhưng thượng tầng cũng nhận thấy có điểm bất thường. Không chỉ vậy, Holland về đã lâu nhưng dù có chiến tranh vẫn không nhận được lệnh điều quân, tư liệu cá nhân của Lục Kiêu đột nhiên bị điều đi. Lục Kiêu cũng khá là nghi hoặc, với điều kiện thân thể của anh, chỉ phù hợp ở Đế Tinh làm văn phòng, điều tư liệu của anh đi làm gì? Có một suy luận trong lòng nhưng anh không dám tin tưởng. Có thể… anh nên nói trước với Lăng Sầm một chút.
Lục Kiêu ôm eo Lăng Sầm cảm thán: “Khi đó ta thường nghĩ, dù không tính những chuyện khác, em phải làm sao mới có thể thân mật với ta, không sợ hãi chút nào sao?” Sẽ không khiến cho hứng thú hoàn toàn biến mất sao?
“Chúng ta đến bé con cũng có, anh còn theo em hỏi vấn đề này?” Lăng Sầm gằn giọng, thực sự hơi tức giận.
Lục Kiêu đúng là biết cách chọc giận cậu.
“Ta chỉ là thuận miệng nói một chút.” Lục Kiêu cười vỗ nhẹ lưng cậu trấn an.
Lăng Sầm trầm mặc một lát, nói: “Chồng iu, em chưa từng thấy anh có khiếm khuyết gì… Cũng như anh không cảm thấy em là một người tùy tiện, lớn lên có một bộ dáng lẳng lơ.” Trước đây cậu bị xem là tình nhân của Alpha Liên Bang còn không phải vì bộ dáng quá mức câu nhân, không đủ nghiêm túc hay sao.
“Ừ…” Lục Kiêu cười gật đầu, hưởng thụ cảm giác vợ rúc vào lòng đầy ỷ lại. Cũng đúng, Lăng Sầm không cảm thấy tướng mạo của anh cổ quái, cũng giống như anh chưa bao giờ cảm thấy Lăng Sầm là người tùy tiện.
“Ngày mai em đi kiểm tra cho bé con, anh có thời gian không?” Tuy mai đã là cuối tuần, bình thường Lục Kiêu có thể ở nhà. Nhưng gần đây quá nhiều việc, nếu Lục Kiêu bận thì cậu có thể tự đi.
“Có, mai ta đi cùng em.” Lục Kiêu lại vỗ nhẹ lên lưng cậu. Lăng Sầm nói trước với anh, anh đã sắp xếp công việc ổn thỏa.
Lăng Sầm vui vẻ rướn người hôn lên cằm anh, sau đó thỏa mãn ôm anh chìm vào mộng đẹp.
“Con đi cùng Lăng Sầm thì ta ở nhà nghỉ ngơi.” Lục lão phu nhân biết Lục Kiêu đi cùng Lăng Sầm vui vẻ nói.
Lục lão tướng quân ra chiến trường, tuy nàng cũng không xa lạ gì với chuyện này nhưng lo lắng là không thể tránh khỏi, không thể quan tâm chu đáo cho Lăng Sầm như trước đây, có Lục Kiêu chăm sóc thì cũng thật tốt. Lại nói, hai người là vợ chồng son, ở chung càng nhiều thì càng tốt.
Lục Kiêu xuống gara trước, Lăng Sầm dừng lại, do dự hỏi Lục lão phu nhân: “Mẹ ơi, bên phía phòng thí nghiệm Addams đã có tin tức gì chưa?”
Sau khi Bạch Quân Thanh trở về đã an bài Addams nghiên cứu dụng cụ hỗ trợ thích hợp cho Lục Kiêu.
“Ừm, có lẽ không nhanh như vậy, họ cũng cần thời gian để nghiên cứu…” Lục lão phu nhân điềm tĩnh trấn an Lăng Sầm, không lộ sự thất vọng quẩn quanh trong lòng.
Đáy lòng Lăng Sầm cũng trầm xuống, xem ra việc nghiên cứu cũng không thuận lợi.
“Con đi với Lục Kiêu đi, đừng nghĩ nhiều.” Lục lão phu nhân ôn hòa.
Lăng Sầm điều chỉnh cảm xúc, chào nàng bước ra ngoài, xe đã từ gara chạy đến dừng trước cửa.
Tài xế lái xe ra khỏi Lục trạch. Trên xe, Lục Kiêu có vẻ kích động không yên. Lăng Sầm buồn cười: “Chỉ xem giới tính mà thôi, anh vui vẻ vậy sao?”
“Đương nhiên.” Lục Kiêu thẳng thắn thừa nhận, anh thật sự rất mong đợi.
Lăng Sầm cũng không nói gì thêm, cậu cũng rất mong đợi, khẽ cười, đan tay vào tay anh.
“Tới rồi.” Tài xế định xuống giúp đỡ nhưng Lăng Sầm cự tuyệt. Cậu bật diện mạo giả lập, còn Lục Kiêu