Lăng Sầm lễ phép gật đầu với Kane, sau đó nhanh nhẹn bước về phía Lục Kiêu.
Kane theo bản năng dõi mắt nhìn theo hướng Lăng Sầm rời đi thấy cậu đến bên một Alpha ngồi xe lăn, một tay ôm bụng nhỏ, hơi mỉm cười cúi người cùng Alpha nói hai câu, lại nhoẻn miệng cười thật tươi, rồi ôn nhu hôn Alpha đó một cái, chỉ là một nụ hôn thoáng qua, vừa chạm liền tách ra nhưng người ngoài vẫn cảm nhận được ý quyến luyến, ỷ lại, tin cậy ẩn bên trong đó. Hôn xong cậu mới thả tập văn kiện vào lòng Alpha, bước ra sau đẩy xe lăn, cùng Alpha dần dần đi xa.
Vào giờ phút này, Kane mới nhận rõ một điều, minh tinh năm đó hắn từng theo đuổi đã thật sự thuộc về người ta, đến con cũng đã có. Hắn cũng nhớ đến anh trai hắn, khi nằm trên giường bệnh, lúc vừa được tháo chụp thở đã khàn giọng lo lắng hỏi hắn có thể tự chăm sóc bản thân hay không? Kane thật sự cảm thấy chua xót, anh trai của hắn, công ty không lo, sức khỏe của bản thân cũng không lo, lại chỉ quan tâm hắn. Hắn là kẻ người nhà không thể nào yên tâm. Khó trách Lăng Sầm chướng mắt hắn. Hắn thật sự không phải là một Alpha đáng giá để Omega tin tưởng phó thác. Hiện tại xem ra lựa chọn của Lăng Sầm là đúng đắn, nhìn cậu thật sự hạnh phúc. Nghĩ đến bụng nhỏ nhô lên của Lăng Sầm, Kane vẫn thấy hơi bàng hoàng.
Kane im lặng rút một điều thuốc, quyết định đi đến khu hút thuốc hút một điếu bình ổn tâm trạng, dáng dấp bước đi so với công tử ca ngày trước đĩnh đạc hơn, cũng trầm ổn hơn. Hai người họ, đi về hai hướng khác nhau nhưng chung quy đều sẽ càng ngày càng tốt.
“Em khi nãy nói chuyện với ai vậy?” Lục Kiêu thuận miệng hỏi, anh cũng không thả tinh thần lực ra dò xét, chỉ loáng thoáng nghe thấy Lăng Sầm cùng người khác trò chuyện.
“… Không có ai, anh nghe nhầm rồi.” Lăng Sầm qua loa lấy lệ, cậu không muốn nhắc đến Kane với Lục Kiêu, dù gì lần trước Lục Kiêu cũng đem người ta đánh gần chết, đúng là không phải chuyện đáng nhớ lại.
“Ừm.” Lục Kiêu không có quá nhiều hiếu kỳ, Lăng Sầm không muốn nói anh cũng không truy hỏi.
“Kia… Thật ra người đó là Garfield, hắn đến bệnh viện thăm anh trai, nghe nói là phẫu thuật ở Hạo Hồ.” Lăng Sầm do dự, Lục Kiêu không truy hỏi lại càng khiến cậu cảm thấy giấu giếm anh thật sự không tốt.
“… Là Kane?” Lục Kiêu hơi nhíu mày, nhớ lại chuyện ngày đó.
“Đúng rồi, không nhắc đến hắn nữa, được không anh?” Lăng Sầm muốn đổi đề tài khác.
Lục Kiêu im lặng gật đầu. Chuyện ngày đó tuy là do Kane khiêu khích trước nhưng lúc sau cũng là bản thân anh phát bệnh, thần trí mơ hồ, nhận định hắn thành trùng tộc mà ra tay tàn nhẫn.
“Lâu lâu anh mới cùng em, mình đừng nói mấy chuyện này nữa.” Lăng Sầm nhận thấy anh đang nghĩ lại chuyện cũ, vội nhỏ giọng năn nỉ.
Lục Kiêu cùng gật gật đầu đồng ý không nhớ lại nữa.
Ra đến sảnh, Beta tiếp đón dẫn đường cho hai người “Chúng ta vào thang máy.”
“Được.” Lăng Sầm đồng ý.
Một Beta bảo vệ ngỏ ý muốn giúp Lục Kiêu đẩy xe lăn, Lăng Sầm vội mỉm cười từ chối: “Tự tôi đẩy được rồi, cảm ơn.”
Beta hơi sửng sốt, không nói gì thêm dẫn đường vào thang máy, khi đèn chỉ thị sáng lên, Lục Kiêu thương lượng: “Em đừng đẩy nữa, để ta bật tự động.”
Lăng Sầm gần đây bị chuột rút nhiều hơn, cũng hay than vãn với anh cả người không có sức. Tuy đây là hiện tượng bình thường khi mang thai nhưng cũng chứng minh Lăng Sầm đã không thích hợp làm công việc cần sức lực. Hơn nữa xe lăn của anh có chức năng tự động, đâu cần có người đẩy, cần gì Omega của anh phải tốn sức.
Lăng Sầm lại vẫn từ chối, “Anh cứ giúp em giữ hồ sơ là được, khi nào em mệt sẽ nói anh bật tự động.” Có một số việc khi đã thành thói quen, không được làm lại khiến bản thân cảm thấy khó chịu.
Người kiểm tra cho Lăng Sầm vẫn là nữ bác sĩ lần trước.
“Chào ngài, đã hai tuần không gặp.” Lăng Sầm cười, chào hỏi, đẩy Lục Kiêu vào phòng khám bệnh, nhận lấy tập hồ sơ đưa cho bác sĩ: “Đây là bảng theo dõi của tôi trong thời gian qua, do bác sĩ gia đình và chuyên viên dinh dưỡng ghi lại.”
“Chào cậu.” Tầm mắt cô hơi dừng trên người Lục Kiêu, cũng mỉm cười chào đón Lăng Sầm. Tiếp xúc vài lần với Lăng Sầm cô phát hiện ra trên Tinh Võng toàn là tin đồn thất thiệt, toàn nói Lăng Sầm là một minh tinh kiêu căng, ương ngạnh nhưng sự thật lại trái ngược, Lăng Sầm là một Omega cực kỳ ôn hòa, với mọi người đều rất lễ phép. Chỉ là lần nào đến khám thai cũng đi cùng Lục lão phu nhân, cô chưa từng gặp qua Alpha của cậu. Lần này nhìn thái độ gần gũi của Lăng Sầm, còn có dáng người đặc thù, đây chắc là Lục thượng tướng, Alpha của cậu. Đến tận trung tuần thai kỳ mới chịu đi cùng vợ, đổi lại là cô chắc cô đã sớm bất mãn, chỉ có Lăng Sầm tính tình tốt mới chịu thiệt thòi vậy.
Nữ bác sĩ nhận hồ sơ, lật nhanh coi qua một lượt.
“Không có vấn đề gì.” Cô trả lại hồ sơ cho Lăng Sầm, “Chúng ta bắt đầu làm kiểm tra nhé, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Sầm ngồi lên giường, cười gật đầu. Cậu đợi mấy tháng cũng đến lúc mở thưởng rồi, không biết bé con là nam hay nữ đây.
“Có cần đưa Alpha của cậu ra ngoài không?”
“Không cần, ngài cứ kéo màn lại là được rồi.” Liên Bang coi trọng sự riêng tư trong khám chữa bệnh, nếu không có sự đồng ý của bệnh nhân, thân nhân cũng không được tham gia vào quá trình, bạn đời cũng không được.
Nữ bác sĩ buông mành, Lục Kiêu ngồi bên ngoài, không nhìn thấy quá trình khám bên trong nhưng có thể nhìn màn hình thực tế ảo, xem một số kết quả mà bệnh nhân muốn cho người nhà thấy.
“Phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh.”
“Lần nào tôi tới cũng nghe ngài nói câu này.” Lăng Sầm vui vẻ cười.
Bác sĩ cũng cười: “Thật sự rất khỏe mạnh, cậu xem các chỉ số độ dài xương, xương đùi đều đạt phạm vi tối ưu. Theo tình hình thực tế tôi cảm thấy khoảng 32 tuần có thể chuyển bé ra tử cung nhân tạo.”
“Thật sao?” Lăng Sầm trong mắt đầy ý cười.
Omega nam tính bởi vì đặc thù thân thể tuy có thể mang thai nhưng so với nữ tính, khả năng phụ tải của thân thể không bằng. Để tránh tổn thương thân thể, dù lựa chọn tự mình mang thai cũng chỉ có thể mang tối đa đến tháng thứ 8. Sau đó thai nhi sẽ được chuyển sang phát triển trong tử cung nhân tạo. Theo tình hình phát triển của Hoa Hồng Nhỏ, nếu như mọi thứ thuận lợi thì có khả năng chuyển sang tử cung nhân tạo sớm hơn cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của bé.
“Có thể nhìn ra bé con phân hóa ABO và giới tính chưa?” Lăng Sầm mỉm cười hỏi.
“Ừm… Chờ một chút.” Nữ bác sĩ đứng dậy để đẩy dụng cụ chuyên dụng. Lăng Sầm tranh thủ hướng về phía màng treo nhỏ giọng hỏi: “Chồng ơi, anh có nhìn thấy bé con không?”
Không có tiếng đáp lại, trong phòng rơi vào một khoảng im lặng. Lăng Sầm nghi hoặc, đợi trong chốc lát, nghiêng tai lắng nghe cũng không có bất cứ tiếng động gì.
“Lục Kiêu…” Lăng Sầm bất đắc dĩ gọi tên anh.
Lục Kiêu tất nhiên là nghe thấy Lăng Sầm gọi, nhưng anh không muốn trả lời… cũng thật sự không nói nên lời. Hiện tại anh cảm thấy cả người như đang ngâm