Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm ở phim trường thời gian dài, đã quen với việc tranh thủ ngủ từng giấc ngắn nên chợp mắt chưa đến một giờ cậu đã tỉnh dậy.
Cậu ngồi dậy, ngáp dài một cái rồi hỏi Lục Kiêu: “Mấy giờ rồi anh?”
“Chưa đến 3 giờ.” Lục Kiêu đáp lời rồi đem chăn phủ lên vai cậu. Vòm cầu mát mẻ, Lăng Sầm mới tỉnh ngủ không thể để bị cảm lạnh. Lăng Sầm theo bản năng kéo khăn choàng quanh người rồi quay đầu nhoẻn miệng cười với Lục Kiêu, một lúc sau hạnh phúc mà hỏi: “Chúng ta trở về nhé?”
Lục Kiêu lần này không phản đối nữa.
Lăng Sầm thu hồi đệm mềm, trở lại chỗ ngồi. Hai người lần lượt mang lên diện mạo giả lập và khẩu trang, sau đó bật điều khiển tự động trở lại bờ hồ.
Ở bến thuyền, Lăng Sầm giúp Lục Kiêu mở lại xe lăn, trên thuyền cứ lắt lư, lắt lư, thật khó giữ thăng bằng nên Lục Kiêu phải chuyển vài lần mới ngồi lên được xe lăn. Lăng Sầm vẫn luôn ở một bên đỡ anh, cho anh một điểm để mượn lực.
“Đi thôi, mẫu thân nhất định là sốt ruột lắm rồi.”
“Ừm” Lục Kiêu vừa đồng ý vừa loay hoay phủi bụi trên người dính từ thuyền khi chuyển lên xe lăn. Lăng Sầm vừa ôm anh, vừa cười, rồi ôm chầm hôn lên sườn mặt của anh.
Có hai đôi tình nhân khác cũng cho thuyền cập bờ, họ đều nhìn thấy hành động tràn đầy thân mật và hạnh phúc của hai người.
Lăng Sầm chậm rãi đẩy Lục Kiêu theo đường cũ trở về. Khi đi Lục Kiêu đã nói anh không quá thích ứng được với tốc độ của xe huyền phù, nên giờ đi về Lăng Sầm cũng tự mình điều khiển xe, khống chế tốc độ thích hợp để anh không khó chịu.
Mỗi lần xe phải dừng lại, Lăng Sầm đều nhịn không được mà ngắm nghía chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út của mình. Từ khi lên xe cậu đã tháo diện mạo giả lập xuống. Trên khuôn mặt vô cùng diễm lệ của cậu, mỗi lần rũ mi nhìn ngắm chiếc nhẫn đều tràn đầy nét cười ôn nhu. Lục Kiêu ngồi ở ghế phụ xem thấy rõ ràng.
Anh cùng cậu ra khỏi nhà một ngày, bất tri bất giác cũng khắc phục được phần nào chướng ngại giao tiếp với ngoại giới. Khi anh muốn Lăng Sầm đi tìm một Alpha tốt hơn cậu không chịu, vẫn cứ luôn khăng khăng với anh, anh mới là người tốt nhất. Giờ đã chấp nhận ở bên cậu, anh sẽ cố gắng để cậu không bao giờ phải hối hận vì lựa chọn của mình.
Lục Kiêu nhớ tới poster của Lăng Sầm ở rạp phim, trên hình cậu cũng ôn nhu cười, làm anh rất muốn xem bộ phim đó, nhưng so với với nụ cười bây giờ của cậu, một phần vạn cũng không sánh bằng.
Điều gì có thể khiến cho cậu lộ ra niềm vui vẻ đến nhường này? Trong đầu Lục Kiêu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Anh bắt đầu tự hỏi đâu là điều Lăng Sầm yêu thích. Cậu là một minh tinh, hẳn là mỗi ngày cậu đều tiếp xúc với đủ loại yến hội, tiệc tùng xa hoa, đủ loại trang sức hoa lệ. Với tài lực của Lục gia, cho dù chỉ với tài sản riêng của anh cũng đủ cung cấp cho Lăng Sầm mỗi ngày tùy ý mua sắm những thứ này. Lăng Sầm chắc cũng rõ ràng anh sẽ không cự tuyệt cậu. Nhưng cậu lại chưa từng yêu cầu trang sức châu báu, hoặc siêu xe biệt thự. Thậm chí hôm nay anh định mua cho cậu một chiếc nhẫn Sapphire cậu cũng không cần.
Cậu có vẻ như không quá thích những thứ này.
Minh tinh mỗi ngày tham gia các yến hội cao cấp, cũng giống như lối sống của các quý tộc, nhưng các quý tộc thực sự thì vẫn luôn xem thường minh tinh vì họ cho rằng bản chất hai nhóm người là không giống nhau. Lục Kiêu cảm thấy cha mẹ của anh chắc cũng nghĩ vậy. Lăng Sầm trong mắt họ chỉ có tác dụng là một công cụ xinh đẹp, phần nào giúp anh chữa bệnh.
Phụ thân có lẽ không có ý gì nhưng mẫu thân thì lại khác. Một ngăn tủ toàn đồ sắc tình nàng chuẩn bị cho Lăng Sầm đêm tân hôn có lẽ đã đại biểu phần nào thái độ miệt thị của nàng. Hành động vừa vào cửa hôm trước, hôm sau lập tức mang người đi kiểm tra năng lực sinh sản lại càng thể hiện rõ mong muốn của nàng.
Lục Kiêu nhíu nhíu mi, hoàn cảnh như vậy… Nếu anh hoàn toàn không để ý, phải chăng ở Lục gia, cuộc sống của Lăng Sầm có lẽ sẽ từng bước gian nan.
Phụ mẫu của anh vì quá quan tâm chính anh nên sẽ không đặt lợi ích của Lăng Sầm trong mắt. Anh là con cũng không tiện tỏ thái độ. Nhưng nếu Lăng Sầm đã chọn anh, anh chắc chắn sẽ không ngồi một bên mà nhìn, anh cần phải khỏe mạnh lại, anh phải bảo hộ chu toàn cho Omega của anh. Trong lồng ngực Lục Kiêu như dâng lên một quyết tâm, nóng rực như ngọn lửa, quét sạch u ám toàn thân.
Lăng Sầm lái xe ở bên cạnh không hề biết anh chồng ngồi bên cạnh cậu giờ phút này đang có những đấu tranh tâm lý mãnh liệt. Cậu giờ phút này chỉ cảm thấy chiếc nhẫn đeo trên tay mình siêu đẹp, hận không thể đem khoe cho cả thế giới biết.
Đột nhiên cậu nghĩ tới khi trở về gặp Lục lão phu nhân thì có hơi chột dạ, đành quay sang Lục Kiêu lí nhí năn nỉ: “Chốc nữa mẹ có hỏi, anh đừng nói trưa nay cùng em ăn thức ăn nhanh được không?”
Âm thanh mềm mại, cứ như đang làm nũng, thiệt là đáng yêu quá mức, làm Lục Kiêu phải bật cười: “Được rồi, nếu mẹ có hỏi gì em không cần nói gì, để ta trả lời là được rồi.”
“Vâng, vâng, nhưng anh không cần cười người ta nha.” Lăng Sầm vừa lòng gật gật nhưng hai gò má lại hơi ửng hồng, Lục Kiêu dám cười nhạo cậu nha, bảo bảo không zui chút nào hết nha.
Lục Kiêu phải phất phất tay ám chỉ mình không hề cười cậu.
Lăng Sầm bị thái độ như dụ con nít của anh làm cho càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng cả lên, vô cùng diễm lệ.
Khi xe huyền phù trở lại Lục trạch, Lăng Sầm dừng xe ở nhà chính, đỡ Lục Kiêu xuống xe sau đó cậu định đưa xe vào gara thì có nữ giúp việc tiến đến nhận việc này.
Cậu nắm chìa khóa không biết có nên giao ra hay không, xe này là tự tay Lục lão phu nhân lựa chọn rồi giao chìa khóa cho cậu, theo đúng phép tắc cậu cũng phải tận tay trả chìa khóa lại cho nàng.
Lục Kiêu nhìn ra rối rắm của cậu thì lên tiếng: “Em đưa cho cô ấy đi, chìa khóa này sẽ được đặt ở gara.”
Nghe vậy Lăng Sầm mới đem chìa khóa giao ra: “Làm phiền cô, cảm ơn.”
“Đây là việc ta nên làm, phu nhân.”
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu vào nhà, thở phào nhẹ nhõm, cậu chỉ biết gia đình quý tộc luôn có rất nhiều quy tắc, cậu không rõ các quy củ của Lục gia nên vẫn luôn cẩn thận suy đoán từng chút. Truy đến cùng thì cậu và bọn họ là người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau. May mà có Lục Kiêu chỉ điểm cho cậu ít nhiều.
“Các con đã về rồi.” Lục lão phu nhân đang chăm sóc móng tay, thấy hai người tiến vào thì bảo chuyên viên thẩm mỹ ngừng tay để ra đón họ.
“Mẹ, chúng con về trễ.” Lăng Sầm cúi đầu, giành trước nhận sai.
Lục lão phu nhân sửng sốt, tình huống gì đây? Nàng quay qua nhìn con mình thấy Lục Kiêu hơi nhướng mắt ý bảo nàng nói gì đi.
Lục lão phu nhân hiểu ý, cười cười kéo tay Lăng Sầm: “Được rồi, không có gì quan trọng, các con ra ngoài chơi, gặp được địa điểm thú vị, chơi lâu hơn một chút cũng là bình thường.”
“Vâng, cảm ơn mẹ đã thông cảm.”
Lục lão phu nhân thân thiết nắm tay cậu muốn dẫn cậu đi, vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc tới đẩy xe cho Lục Kiêu. Nhưng Lăng Sầm vẫn buông ra, trên mặt lộ ý xin lỗi.
“Vẫn là để con đẩy anh ấy đi.”
Lục Kiêu vẫn chưa quen nhận chiếu cố từ người khác, cậu sợ anh khó chịu nên kiên trì chính mình chăm sóc anh.
Lục lão phu nhân tất nhiên là không có bất cứ ý phản đối nào rồi.
Ba người đi đến ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách. Người giúp việc lập tức dọn lên hồng trà cũng điểm tâm tinh mỹ. Lục lão phu nhân bưng một tách hồng trà đưa cho Lăng Sầm. Khi cậu đưa hai tay tiếp nhận, nàng lập tức nhìn thấy nhẫn trên tay cậu, lập tức giật mình mà thản thốt hỏi:
“Các con mua nhẫn?”
Khi nãy vào cửa tay Lục Kiêu vẫn để dưới chăn, tay Lăng Sầm thì nắm tay đẩy phía sau xe lăn nên đến giờ nàng mới phát hiện.
Trước đây lúc kết hôn, Lục Kiêu còn nhất quyết không chịu nhận nhẫn kết hôn do nàng chuẩn bị. Nàng thật không thể tin được rằng nhanh như vậy mà Lăng Sầm đã làm con nàng thay đổi tâm ý mà mua nhẫn cho cậu. Nàng quay sang nhìn Lục Kiêu, quả nhiên thấy trên tay anh là một chiếc nhẫn tương tự.
“Dạ vâng, đúng vậy.” Lăng Sầm lại nhịn không được mà mỉm cười, đây là nhẫn cưới của chồng chồng cậu nha.
Lục lão phu nhân kích động không biết nói gì hơn, chỉ luôn miệng khen tốt, lại cầm tay Lăng Sầm cho nàng ngắm nhìn thật kỹ chiếc nhẫn.
Lăng Sầm có chút ngượng ngùng nhưng vẫn vươn tay ra cho nàng quan sát.
Lục lão phu nhân dắt tay cậu ra dưới ánh mặt trời để nhìn cho thật rõ, nhưng khi nhìn rõ rồi