Edit: Lạc Yên
“Không cần đâu.” Lục Kiêu nhận ra đây là nhẫn gia truyền của mẫu thân thì bất đắc dĩ mà từ chối. Lăng Sầm cũng không như các Omega khác mà để ý những vật này.
“Nghe lời!!!” Lục lão phu nhân tất nhiên là không chịu.
Suốt dọc đường đi Lục Kiêu đã nghe Lăng Sầm liên miên nói rằng mẹ thương anh thế này và thế kia, bất giác cũng nhận ra bản thân mình mấy nay đối với mẹ có thái độ không tốt. Giờ dù muốn phản đối nhưng anh cũng chỉ dám nhẹ giọng mà giải thích:
“Mẹ, cái này… hay là người cứ cất đi, con đã đưa nhẫn cho em ấy rồi mà.”
Lục lão phu nhân không muốn nhiều lời giải thích với ngốc tử nhà mình… Dù Lăng Sầm có không để ý đi chăng nữa nhưng sau này giao du trong giới thượng lưu, để vợ mình mang một chiếc nhẫn cưới như vậy còn không sợ người ta nói Lăng Sầm không được Lục gia xem trọng sao.
“Cầm đi, đưa cho Lăng Sầm, không nói nữa.” Nàng kiên quyết ra lệnh.
Lục Kiêu đành im lặng, nhận hộp trang sức. Thôi vậy, trước cứ đưa cho em ấy thử xem…
“Cảm ơn mẹ.”
Lục lão phu nhân giờ mới thư thái nở nụ cười, cảm thấy thật thỏa mãn khi có thể giúp đứa con ngốc nhà nàng giải quyết một mâu thuẫn phu thê còn chưa phát sinh.
Lục Kiêu ngồi trên xe lăn rời khỏi phòng khách về phòng, quay đầu nhìn thần sắc của mẹ mình, do dự một chút vẫn là muốn nói thêm vài lời, coi như giúp mẹ anh chuẩn bị tâm lý trước đi.
“Mẹ”
“Hả?” Lục lão phu nhân đang tâm tình vui vẻ cúi đầu ngắm nghía móng tay xinh đẹp mới làm, nghe gọi thì đáp một tiếng.
“Mẹ, con nghĩ là…Lăng Sầm, em ấy sẽ thích cặp nhẫn mà con mua cho em ấy hơn.” Hy vọng lúc đó người đừng nổi giận.
“Ha ha ha!!!” Lục lão phu nhân nghe vậy thì bật cười ra tiếng. Bộ trang sức này của nàng, dù có tiền cũng không mua được, bạn thân của nàng thấy còn ‘hâm mộ, ghen tị, hận’ đây này. Cho nên làm gì có Omega nào mà không thích cơ chứ. Con nàng đúng là nhắm mắt nói mò, nàng cũng không thèm thừa lời nói với nó nữa đâu. Rõ ràng là một mao đầu tử mới yêu đương lần đầu tiên, thế mà dám phỏng đoán lung tung tâm lý của Omega. Lăng Sầm mấy nay giúp con nàng khôi phục không ít tự tin, nhắm đà này không biết có hơi lố rồi không?
“Con cứ đem lên trước đi, không thích thì lại nói sau.” Lục lão phu nhân nhẫn nhịn con trai ngốc của mình phất tay nói. Nếu đã đưa cặp nhẫn này mà Lăng Sầm vẫn nhất quyết đeo cặp nhẫn thủ công thô ráp con nàng đưa, nàng tình nguyện sau này uống cà phê không thêm sữa, không thêm cả đường luôn.
“Vâng.” Lục Kiêu đành xoay xe đi lên lầu.
Ở trên lầu, Lăng Sầm đang nằm bò ra giường, thay đổi 360 góc độ chụp lại nhẫn cưới của mình, sau đó tạo thành một album riêng rồi nằm ngắm mãi. Khi Lục Kiêu vào phòng chính là nhìn thấy hình ảnh này.
“Anh về rồi.” Lăng Sầm nghe tiếng quay đầu thấy Lục Kiêu tiến vào thì nhanh chóng xuống giường giúp anh đẩy xe và đóng cửa phòng.
“Cái này, mẹ đưa cho em.” Anh đưa chiếc hộp cho Lăng Sầm.
“Cái gì vậy anh?” Cậu nhận lấy, ngồi xuống ghế bên cạnh Lục Kiêu rồi mở nắp hộp ra.
Ngọc thạch oánh nhuận, cậu khiếp sợ mà cầm lấy một chiếc nhẫn, cảm xúc mát lạnh lại ôn hòa…Loại đồ vật trân quý nhường này cậu chỉ mới thấy trên hình ảnh, hoặc xa xa nhìn trong hội đấu giá.
“Này, này,..này, quá quý giá rồi…” Bảo bảo bị dọa sợ rồi, ấp úng nói: “Đưa cho em cái này làm chi?”
“À, nói là nhẫn cưới của chúng ta, nên tặng cho em.”
“Nhưng mà em có rồi mà.” Nói rồi cậu gập ngón tay lại, dùng ngón cái sờ bên trong ngón áp út xác nhận nhẫn cưới của mình vẫn đang đeo nha.
“Ý em là… Nhẫn cưới anh đã tặng em rồi, không cần mẹ lại đưa thêm một cái nữa đi?” Cậu là hỏi nhưng cũng thể hiện ý cự tuyệt trưởng bối.
Lục Kiêu hiểu rõ ý tứ của cậu, uống một ngụm nước ấm Lăng Sầm mới rót cho anh mới nói:
“Em cầm đi, thay cho cái này.”
Ý nghĩ của Lăng Sầm quả nhiên không khác gì với suy đoán của anh nhưng cũng nên chừa mặt mũi cho mẹ mình. Hơn nữa, anh cũng hiểu ý của mẹ, không có phu nhân nhà ai lại mang nhẫn cưới ở cấp bậc như anh lựa chọn. Về sau giao tiếp khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều. Không bằng hiện tại đổi luôn cũng được.
Lăng Sầm thưởng thức chiếc nhẫn ngọc trên tay rồi đặt lại vào hộp, lựa lời mà nói:
“Em thật không muốn đổi, chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp, em cũng rất thích nhưng… nhẫn cưới em đã có cái của riêng mình rồi… Là cái anh đưa cho em…”
Nhẫn chồng cậu đưa cho cậu, không phải là dùng trị giá để so sánh, không có gì có thể so sánh luôn. Cậu chỉ muốn mang nhẫn do chồng cậu cho