Edit: Lạc Yên
“Sao rồi anh?” Lăng Sầm vừa thấy Lục Kiêu vào phòng liền khẩn trương hỏi. Cậu cự tuyệt ý tốt của mẹ chồng nên trong lòng rất là sợ hãi nha.
“Không có việc gì.” Lục Kiêu trấn an nói, một lần nữa đem hộp gỗ tử đàn đưa cho cậu. “Mẹ nói cái này em vẫn cứ nhận đi, coi như là lễ vật mẹ tặng riêng em.”
“Vâng.” Cậu vẫn là cảm thấy có chút mộng bức. Kiếp trước cậu và Lục lão phu nhân sống chung vô cùng “hòa thuận”. Mỗi lần tới dịp mừng năm mới cậu sẽ gửi tin nhắn chúc mừng cho nàng, nàng sẽ gửi lời cảm ơn. Đó là toàn bộ giao tiếp của hai người.
Thời gian ở chung của hai người rất ngắn nên Lăng Sầm nghĩ Lục lão phu nhân cũng không thể nào vừa mắt người như cậu. Kiếp trước cậu là không thèm để ý, nhưng hiện tại, cậu muốn chung sống lâu dài bên người Lục Kiêu nên cậu không muốn có xích mích mới mẹ chồng đâu.
Không may là mẹ đẻ cậu mất sớm, Lăng gia cũng không có trưởng bối nào đáng để cậu thân cận, vì vậy cậu không biết phải ở chung, giao tiếp thế nào để trưởng bối vui lòng. Cậu đành chỉ có thể trước là hết mực cung kính, sau là mọi điều nghe lời.
Cặp nhẫn này giá trị xa xỉ, khả năng là gia truyền trong gia tộc qua rất nhiều đời, Lục lão phu nhân chịu đưa cho cậu là thể hiện nàng thừa nhận thân phận của cậu. Nháy mắt Lăng Sầm cảm thấy trong lòng thả lỏng. Cậu cùng Lục lão phu nhân đều là gốc Hoa kiều, nên sự thừa nhận này càng quan trọng.
Lăng Sầm rũ mi nhớ tới năm đó nhìn thấy Lục lão phu nhân sau khi cậu mất chồng, nàng mất con. Cùng là trong lòng đau xót, Lục Kiêu lại còn là vì cậu mà mất nhưng nàng vẫn tận lực nhẫn nhịn đau đớn an ủi cậu. Không biết Lục Kiêu sau lưng đã giúp cậu che giấu thế nào, lại trả giá thế nào, mà dù khi anh đã thất vọng tột cùng với cậu, từ bỏ đoạn tình cảm này, người thân bên cạnh anh vẫn xem cậu như con dâu trong nhà mà đối đãi.
Lục Kiêu thấy cậu nhíu mày thất thần thì nghi hoặc hỏi: “Em sao vậy? Thật sự không thích sao?”
“Không, không phải, em rất thích mà, là cho em thật hả anh?” Lăng Sầm hoàn hồn, treo lên nụ cười mà đáp. Chuyện kiếp trước có nghĩ lại cũng vô dụng, cậu chỉ cần nghĩ hiện tại làm sao quý trọng chồng mình là tốt rồi.
Lục Kiêu ra dấu bảo cậu cất đi nên Lăng Sầm xác nhận gen ở tủ đầu giường rồi đặt hộp tử đàn vào. Sau đó cậu quay lại, rủ rê Lục Kiêu:
“Lên đây đi anh, cùng em nghỉ ngơi một chút, được không anh?”
Cậu ở bên hồ thoải mái nghỉ ngơi nhưng Lục Kiêu không đeo mặt nạ nên chắc chắn từ đầu tới cuối, thời khắc để ý du khách xung quanh có tới gần và nhận ra họ không.
Thể chất Lăng Sầm trong các Omega được xem như là tốt nhưng cậu có tật xấu là giấc ngủ khá nông và ngắn. Mỗi giấc ngắn thì nửa giờ, dài thì khoảng 2g sẽ tỉnh lại một lần. Hơn nữa khá nhạy với hoàn cảnh nên có động tĩnh gì là rất dễ thức giấc. Nhưng khá may là chỉ cần xác định không có gì cậu đều có thể ngủ lại.
Lục Kiêu không cự tuyệt, tuy rằng anh không thấy mệt nhưng cũng không nghĩ lại đi xem sách về trùng tộc trong một buổi chiều như hôm nay.
Các sách này là do mấy người bạn ở quân bộ dựa theo yêu cầu của anh mượn giúp. Đó là các báo cáo nghiên cứu không bị mã hóa về tập tính quân sự của trùng tộc và các chỉ huy tác chiến tuyến 2. Tọa trấn ở tuyến 2 cũng không phải là một công việc dễ dàng. Cho dù trước đây anh là chỉ huy tiền tuyến, nhưng so với chỉ huy tuyến 2 vẫn có rất nhiều bất đồng. Mấy ngày nay có Lăng Sầm ở bên, nên anh đọc sách là để giết thời gian. Thế nhưng ngoài ý muốn lại góp nhặt được khá nhiều kinh nghiệm từ các thất bại trong chỉ huy tuyến 2 được ghi lại.
Tinh thần lực của Lục Kiêu là cấp S, nhiều năm luôn đem toàn bộ tâm tư đặt trên vấn đề quân sự. Bản thân anh trước đây đã hoạch định ra rất nhiều phương án để bất cứ khi nào Trùng tộc ngóc đầu trở lại thì đem ra sử dụng… Đáng tiếc bây giờ chỉ có thể bỏ phí vì anh đã rời quân bộ.
Lăng Sầm không biết anh lại đang thương xuân bi thu nên hỏi xong thì tiến đến đẩy xe anh tới bên giường.
“Anh nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay anh đã cùng em cả một ngày, buổi trưa bên hồ cũng không có nghỉ ngơi…”
“Không sao, ta không mệt.”
“Nhưng vẫn nghỉ ngơi một chút, được không anh? Tới giờ cơm tối mình cũng dậy dùng cơm, nghen?”
Lục Kiêu đồng ý, yên lặng thay một bộ quần áo ở nhà rồi dịch lên giường, Lăng Sầm một bên giúp anh nâng chân.
Lục Kiêu so với một năm trước thật sự gầy ốm rất nhiều, cậu cảm thấy thật xót xa nâng chăn đắp cho anh, hai chân gầy ốm ẩn ẩn hiện lên dưới lớp chăn mỏng.
“Anh ngủ đi.” Lăng Sầm thấp giọng nói.
Thấy anh nhắm mắt dưỡng thần, cậu mới tháo mặt nạ giúp anh. Sau đó lại di chuyển xuống ngồi cuối giường, chậm rãi mát xa hai chân cho anh. Chân của Lục Kiêu đã bắt đầu héo rút rồi. Chính cậu cũng không biết cậu mát xa anh có cảm nhận được không, cũng không biết mát xa có tác dụng gì đối với cơ bắp của anh không nhưng theo bản năng cậu vẫn muốn làm chút gì đó cho anh.
Lục Kiêu không định ngủ nhưng một giấc này lại ngủ đến thực an tâm. Một giấc ngủ sâu không mộng mị, luôn có hương hoa hồng nhàn nhạt quẩn quanh bên người.
Sau bữa tối, Lục Kiêu dùng đầu cuối cá nhân liên hệ với bác sĩ tâm lý mà trước đây anh đã từ chối. Chân thành tha thiết đưa lời mời ông trở lại giúp anh tiến hành trị liệu. Đồng thời tìm lại thời gian biểu cùng chế độ luyện tập giúp phục hồi cơ thể.
Cho dù Lăng Sầm có thể chấp nhận chuyện anh vĩnh viễn không thể rời khỏi xe lăn thì chính anh cũng không muốn như vậy. Bất luận kết quả thế nào, anh cũng phải vì tương lai của hai người mà cố gắng một lần, cho dù cuối cùng không thay đổi được gì thì anh cũng sẽ không hối hận vì anh đã cố gắng hết mình.
Ngày hôm sau Lục Kiêu chủ động nói với Lăng Sầm anh muốn đến phòng tập vật lý trị liệu. Cậu tất nhiên là không có bất cứ nghi vấn gì, lập tức tự mình đẩy xe cho anh.
Phòng tập vật lý trị liệu nằm trong khu luyện tập thể hình, thuộc tòa nhà bên trái trong ba nhà chính của Lục trạch. Tên là Ngọc Kinh lâu.
Lục lão phu nhân đang ở trong nhà ấm chăm sóc một bụi cây “Nguyệt vọng trúc lâm”, xuyên qua tường thủy tinh thấy Lăng Sầm đang đẩy Lục Kiêu, nàng liền buông kéo tỉa trong tay, bước ra ngoài hỏi thăm.
“Lăng Sầm, nghỉ ngơi thế nào rồi con yêu?”
Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy nhẫn con trai ngốc nàng mua, nàng liền bị chọc đến tức giận mà choáng cả đầu. Lo lắng Lăng Sầm sẽ cảm thấy Lục gia khinh thường cậu, nàng còn đem nhẫn tổ truyền đưa cho cậu để biểu hiện thừa nhận của gia tộc với thân phận của cậu. Không nghĩ tới là nàng lo thừa. Con dâu xem nhẫn rách con trai ngốc của nàng mua như trân bảo.
Lục lão phu nhân nghĩ đến điều này không khỏi cười khẽ, đôi trẻ ở chung tình thú ngọt ngào hòa thuận, chỗ nào cần nàng nhúng tay đâu. Làm một bà bà thông tuệ, nàng chỉ cần ngồi chờ tới ngày ôm cháu là vui rồi.
Lăng Sầm thấy nụ cười tỏa nắng của Lục lão phu nhân thì chột dạ vô cùng. Dù gì hôm qua cậu cũng từ chối ý tốt của nàng, dù Lục Kiêu nói không sao nhưng không biết có làm nàng mất hứng không.
“Dạ, thật tốt thưa mẹ, cám ơn mẹ đã quan tâm.” Lăng Sầm nhu thuận mà đáp lời.
Lục lão phu nhân cười nói: “Xem con kìa, không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
“Dạ vâng.” Lăng Sầm lập tức đáp lời. Lục lão phu nhân là một trưởng bối Omega đáng tôn kính, hiện tại cậu cùng nàng đều đang cùng chung một chiến tuyến, đều nỗ lực hy vọng giúp Lục Kiêu mau khỏe lại nên chắc sẽ không có tranh chấp.
Lục lão phu nhân thấy Lăng Sầm trả lời nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như vậy cũng thật bất đắc dĩ. Con dâu nàng mọi mặt đều khiến nàng vừa lòng, chỉ là không biết tại sao đối mặt với nàng thì luôn e dè, khiếp đảm. Rõ ràng nàng cảm thấy mình đối với Lăng Sầm luôn hòa ái.
Lục lão phu nhân đành bước đến gần, thân thiết vỗ nhẹ lên tay Lăng Sầm đang đặt trên tay vịn của xe lăn.
“Con ngoan, các con muốn đi đâu vậy? Rừng hoa anh đào của nhà ta bên kia cũng đang nở, rất xinh đẹp, các con có muốn đi xem một chút không?”
Nàng tưởng Lăng Sầm là đang đưa Lục Kiêu đi dạo thông khí nên lập tức giới thiệu những quan cảnh xinh đẹp bên trong Lục trạch.
“Dạ, vâng ạ.”
Rồi cậu quay sang hỏi Lục Kiêu: “Chút nữa mình đi xem, được không anh?”
Rồi lại quay sang giải thích với Lục lão phu nhân: “Chúng con định đi đến phòng luyện tập gia trọng lực luyện tập một chút, gần đây đã không có rèn luyện gì.”
Vừa nghe vậy Lục lão phu nhân lập tức khẩn trương mà nắm chặt bàn tay bên người, những móng tay được trang trí tinh mỹ hôm qua đâm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp nàng duy trì bình tĩnh, như không có việc gì mà dặn dò: “Vậy hai đứa đi đi, nhớ đừng chỉnh áp lực quá cao, từ từ mà luyện tập thôi.”
“Dạ vâng.” Lăng Sầm nhẹ giọng đáp lời.
“Mẹ, chúng con đi trước, người chăm hoa rồi nghỉ ngơi một lát, không phải mẹ còn có hẹn đi dạo phố với phu nhân Valentine sao?” Lục Kiêu quay đầu nhìn thấy mẫu thân còn đứng bất động, đang cố bình tĩnh che giấu sự kích động thì nói một câu nhắc nhở.
Lúc trước là tự anh từ chối rèn luyện phục hồi chức năng, hiện tại yêu cầu tiếp tục cũng là bản thân nên anh cũng hơi cảm thấy không tự nhiên. Giờ lại thấy mẫu thân nghe được mà hưng phấn kích động khó kiềm chế, anh lại âm thầm xin lỗi trong lòng. Anh tự mình phong bế bản thân chắc chắn đã làm tổn thương ba mẹ mình. Ngày đó khi nghe Lăng Sầm nhắc nhở thái độ của anh đối với mẹ, anh mới ý thức được điểm này.
“Được, ta đi chăm cây của ta, các con đi đi.” Lục lão phu nhân mỉm cười đáp ứng.
Nhìn bóng dáng Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu đi xa, bóng hai người lồng vào nhau kéo dài trên nền đá cẩm thạch, nàng lại chuyển mắt nhìn đến tuyến thể sau cổ Lăng Sầm mà cảm thán trong lòng. Thật không biết là do sau khi đánh dấu vĩnh viễn Omega có thể ảnh hưởng sâu sắc tới Alpha, hay là sự đối đãi chân thành tha thiết của Lăng Sầm đối với con nàng đã có hiệu quả. Có lẽ là cái sau đi, nàng cũng là một Omega nên hiểu rõ.
Lục lão phu nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi. Có lẽ chỉ cần Lăng Sầm lưu lại bên cạnh Lục Kiêu, đối đãi ân cần như vậy, nàng tin tưởng con mình sẽ càng ngày càng tốt lên. Trước đây