Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm vẫn luôn ở tầng trên giảng đường âm thầm vỗ tay. Cậu xin nghỉ phép đến nghe diễn thuyết để ủng hội Lục Kiêu, nếu lỡ như hiệu quả diễn thuyết không tốt thì cậu sẽ ở bên anh, tránh cho tâm tình anh bị ảnh hưởng. Nhưng giờ phút này đứng ở đây cậu mới biết mọi lo lắng của mình là dư thừa.
“Ngài là Lăng tiên sinh phải không?” Một nhân viên giảng đường đến gần nhỏ giọng hỏi Lăng Sầm.
“Là tôi.” Lăng Sầm viền mắt còn hồng, khàn giọng đáp.
“Lục tiên sinh mời ngài qua, mời ngài đi theo tôi.” Nhân viên giảng đường gật đầu chào hỏi Christian rồi bảo Lăng Sầm đi theo hắn.
Trong lòng Lăng Sầm chắc mẩm lúc này diễn thuyết Lục Kiêu đã nhận ra mình rồi nên ngoan ngoãn đi theo.
“Sao em lại đến đây?” Lục Kiêu đang ngồi trong phòng nghỉ sau hậu trường, trước khi Lăng Sầm đến anh vừa nói chuyện với lãnh đạo trường xong, thấy cậu liền nhíu mày hỏi. Lẽ ra lúc này Lăng Sầm nên ở Tinh đạo số 2 quay phim chứ.
Lăng Sầm một đường bôn ba vì anh trở về, câu đầu tiên nghe từ miệng anh lại là câu này nhưng cũng không hờn dỗi, chỉ ôn nhu trả lời:
“Lần đầu tiên chồng em trở lại trường học cũ diễn thuyết, em tất nhiên phải đến ủng hộ rồi, rất có giá trị kỷ niệm nha.”
Vừa nói Lăng Sầm vừa bước đến, cúi người tháo mặt nạ bạc của Lục Kiêu ra, khẽ hôn lên má anh một cái.
Sự dịu dàng, quyến luyến của Lăng Sầm làm Lục Kiêu cũng không đành lòng buông lời dạy dỗ cậu thêm, chỉ nhìn cậu đầy bất đắc dĩ.
“Được rồi, đừng la em mà, em biết sai rồi mà…” Lăng Sầm tiếp tục dỗ dành, rồi đổi sang làm nũng, “Lần này em đi đường rất mệt, đến giờ đầu vẫn còn rất đau.”
Lăng Sầm ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu, tựa đầu vào vai anh, kéo tay anh đặt lên mặt mình cọ cọ.
“Đau lắm sao? Đau ở đây à?” Lục Kiêu lập tức quên hết chính sự muốn nói, chỉ còn đau lòng, vươn tay ấn hai bên thái dương khẽ xoa bóp cho cậu.
Lăng Sầm thoải mái khép hai mắt lại, tuy là muốn làm nũng một chút nhưng cậu lần này thật sự mệt mỏi… Đạo diễn Caleb căn bản không đồng ý cho cậu nghỉ phép hôm nay. Corleone đã nghỉ vì đám cưới về tình về lý là chính đáng. Một diễn viên chính khác là cậu cũng nghỉ nữa thì lấy ai quay phim, chưa kể cậu còn chả nói được lý do. Vì kính trọng đạo diễn Caleb lâu nay dẫn dắt, cậu lại cũng không muốn lấy đại một cái cớ để lừa ông.
Cuối cùng, mỗi người thỏa hiệp một chút, mấy ngày trước cả đoàn phim đã quay xuyên đêm, tất cả các cảnh quay trong nhà để không làm chậm tiến độ, quay xong đạo diễn mới chịu thả Lăng Sầm đi. Hailey cũng phải vội xoay quanh đặt đồ ăn, quà tặng cho nhân viên công tác đoàn phim để giảm sự bất mãn của mọi người. Cũng may có Hailey chu đáo, không thì Lăng Sầm cũng không biết phải làm sao.
Tuy rất khó xử và dễ mất lòng mọi người, Lăng Sầm vẫn quyết định trở về. Đối với Lục Kiêu hay với cậu, lần diễn thuyết này có ý nghĩa quá mức trọng đại, một bước tiến lớn của anh. Bước qua bước đầu tiên này, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tính của Lục Kiêu, cùng kiếp trước sẽ đi lên một con đường hoàn toàn khác, cậu nhất định phải kề bên ủng hộ, chia sẻ với anh.
Kiếp trước Lục Kiêu chưa từng có tính toán cho tương lai… Cậu cũng chưa từng nghe thông tin về bất cứ lần diễn thuyết nào, anh vẫn luôn bỏ mặc bản thân trầm luân và cậu thì bỏ mặc anh.
Để có thể xuất hiện ở đây hôm nay, 3 ngày gần đây, Lăng Sầm ngủ không đến 3g mỗi ngày, thời gian nghỉ ngơi không đủ khiến cho lần này phản ứng mặt trái khi thực hiện bước nhảy vũ trụ khá nặng, xuống khỏi phi thuyền đã một thời gian rồi mà cậu vẫn rất đau đầu, choáng vàng thậm chí có hơi buồn nôn.
“Lần sau em không nên như vậy.” Chỉ là một buổi diễn thuyết thôi, anh tự tin mình có thể làm tốt.
Lục Kiêu nói là nói với Lăng Sầm vậy thôi. Chứ khi đứng trên khán đài anh cũng từng mong trong số hàng ngàn người ngồi bên dưới có Lăng Sầm nghe anh lần đầu trở lại trường diễn thuyết. Ban đầu khi chưa tìm được Lăng Sầm, trong lòng anh cũng có chút mất mát. Cho đến khi quét mắt đến tận góc phòng, chạm phải ánh mắt của cậu, dù Lăng Sầm đang mang diện mạo giả lập, anh vẫn nhận ra ngay. Khi đó trong tim anh niềm hạnh phúc tràn ra như nước vỡ đê. Nhưng rồi ngay sau đó anh lại cảm thấy đau lòng, anh biết công việc của cậu mấy nay bận rộn đến mức nào, đóng phim còn tiêu tốn rất nhiều sức, lịch trình của cậu anh cũng có xem qua, căn bản là không có thời gian để xuất hiện ở đây hôm nay. Kết quả để nghe một buổi diễn thuyết của anh, không biết cậu đã dồn ép bản thân đến mức nào.
“Dạ..em biết rồi.” Chồng cậu xoa bóp thật thoải mái, đau đầu cũng giảm đi rất nhiều.
Một lúc sau, Lăng Sầm mở mắt ra, đứng dậy hỏi anh: “Chúng ta về nhà nhé?”
“Ừm.” Lục Kiêu gật đầu.
Lăng Sầm tươi cười đẩy anh vào thông đạo sau hậu trường rời đi.
Lục Kiêu hỏi cậu:
“Em ở đây được bao lâu?”
“Vẫn là một ngày… Buổi tối em phải trở về.” Đạo diễn đã nhân nhượng lắm mới cho cậu nghỉ một ngày.
Lục Kiêu gật đầu, đúng như anh dự kiến, lại trầm ngâm, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng, “Em cứ xin nghỉ như vậy… Aizzz, về sau không nên tùy ý như vậy nữa, biết không?”
“Em biết rồi mà, lần này là ngoại lệ mà, em chỉ là quá muốn được ở bên anh nghe diễn thuyết thôi.”
Lục Kiêu cũng không nói nữa, chỉ đưa tay phủ lên tay Lăng Sầm đang đặt trên vai anh.
Đến xe huyền phù, Lăng Sầm kiên nhẫn chờ Lục Kiêu tự dịch người lên xe, giúp anh thu lại xe lăn mới bước sang phía bên kia lên xe. Cậu cũng phát tin nhắn cho Carl biết cậu sẽ về nhà cùng Lục Kiêu.
“Là Carl đưa em đến?” Lục Kiêu liếc mắt thấy tin nhắn, thuận miệng hỏi.
“Dạ, chứ không còn ai nữa đâu?” Lăng Sầm đáp ngay không cần suy nghĩ.
Lục Kiêu không biết trả lời sao.
Lăng Sầm tắt diện mạo giả lập, tựa như người không xương ngã vào lòng Lục Kiêu, vòng hai tay ôm lấy eo anh. Nhỏ giọng thủ thỉ:
“Không phải anh phái Carl theo em sao? Thế nào, anh lại không nắm được hành trình của người của mình sao còn hỏi em?”
“Carl không phải theo dõi em…” Là ta lo lắng cho an nguy của em, nên cho một người ở đó để tiện bảo hộ khi cần. Lục Kiêu vội vã muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói làm sao để Lăng Sầm không hiểu lầm anh. Cuối cùng sợ càng tô càng đen nên quyết định không nói gì luôn.
Lăng Sầm thấy sự bối rối của anh thì bật cười. Chồng cậu cậu hiểu quá mà, anh làm vậy chắc chắn không phải muốn kiểm soát hay không tin tưởng cậu, chắc vì lý do an toàn.
“Được rồi, em hiểu mà, anh là muốn cho em một ‘bảo tiêu’, đúng không?”
Lục Kiêu thấy Lăng Sầm không hiểu lầm thì thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Sầm lại càng thấy buồn cười hơn, người gì đâu mà ngây thơ.
“Em còn hy vọng Carl là đến giám sát em nha…”
Lục Kiêu đang thở ra nghe vậy thì sặc một cái, ho khan vài tiếng, Lăng Sầm vội vuốt ngực cho anh.
Lục Kiêu cũng không hiểu sao mà Lăng Sầm lại có cái suy nghĩ kỳ quái như vậy.
“Lúc đó, em sẽ tùy tiện kiếm cớ hù Carl, Carl sẽ lập tức báo cho anh ngay… sau đó, anh sẽ liền đến trừng phạt em.” Lăng Sầm giả bộ ủy khuất cúi đầu.
Đến đây thì Lục Kiêu biết Lăng Sầm đang đùa anh thôi, nhưng trong lòng không biết sao lại có cảm giác thỏa mãn, khi