Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu bị thiết kế cốt truyện nhập vai kích thích cho nhiệt huyết dâng trào.
Lăng Sầm tiếp tục diễn, nhu nhu thuận thuận ủy ủy khuất khuất dò hỏi: “Được không anh? Anh chịu không?”
Tất nhiên là Lục Kiêu không từ chối, giữ chặt eo Lăng Sầm, đè sống lưng cậu lại ép sát vào người anh, không tiếng động nhưng đầy đủ ý ám chỉ.
Lăng Sầm lấy éo khẽ cọ vào thứ cứng nhắc đang đâm vào eo mình, nhướn mày cười hỏi: “Hiện tại anh mới biết khó chịu hả?”
Tiếng hít thở của Lục Kiêu càng ngày càng nặng nề, nghe tiếng Lăng Sầm anh nghiêng đầu thống khổ nhíu mày, loại tình huống này… đương nhiên là không thoải mái rồi.
“Hừ hừ, anh bắt em tiêm thuốc ức chế, giờ anh phải tự chịu đựng thôi, em biết phải làm sao bây giờ?” Lăng Sầm vui sướng khi người gặp họa, buông lời trêu chọc, dù bản thân cậu cũng khó chịu lắm, nhưng cũng phải dằn vặt chồng cậu chút chút hả giận. “Bắt em tiêm thuốc ức chế nè, lại còn làm em không thể nào không tiêm thuốc một năm, hừ hừ.” Lăng Sầm ra vẻ hung ác nhéo nhéo cánh tay Lục Kiêu ra vẻ oán giận, rồi lại khẽ cọ cọ thêm cái nữa.
Cậu không hối hận khi tiêm liều thuốc ức chế này, nhưng có cơ hội cũng phải bắt chẹt Lục Kiêu một tí…
Lục Kiêu quả thật rất hối hận, anh cùng Lăng Sầm hiện tại tâm ý tương thông, những băn khoăn trước kia anh đã không còn lo lắng. Anh hối hận vì sự do dự lúc đó khiến Lăng Sầm phải tiêm thuốc ức chế, để sức khỏe cũng bị ảnh hưởng. Lục Kiêu nhịn không được thở dài, nếu tình huống tin tức tố hỗn loạn của Lăng Sầm không chuyển biến tốt hơn, có lẽ anh phải cân nhắc cho cậu sử dụng thuốc điều chỉnh.
Nghe Lục Kiêu thở dài, Lăng Sầm liền hiểu ngay anh không phải không thể làm cùng cậu mà phiền muộn, chắc lại đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu, thiệt không biết nên cười hay nên giận anh nữa, người gì đâu mà….
Được chồng mình quan tâm Lăng Sầm rất vui, nhưng nhiều lần cậu câu dẫn mà chồng mình vẫn tâm vô tạp niệm, thanh tâm quả dục, thật là không giống một Alpha chút nào. Khiến cho nhan sắc, mị lực mà Lăng Sầm luôn tự hào bị đả kích nghiêm trọng, giống như là hoàn toàn mất tác dụng đối với Lục Kiêu vậy, thiệt là sầu. Giá mà mê luyến của toàn thể những người theo đuổi có thể chuyển hết qua Lục Kiêu thì tốt biết bao. Nhưng trên đời đâu phải muốn gì cũng được thỏa mãn.
“Được rồi, em phục anh rồi.” Lăng Sầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Lục Kiêu” Lăng Sầm dịu dàng gọi anh.
“Ơi? Sao em?”
Lăng Sầm sửa sang lại từ ngữ mới mở miệng: “Hôm nay, khi em nhìn anh diễn thuyết, em rất tự hào về anh…”
Lục Kiêu luôn là anh hùng trong lòng cậu, mặc kệ người ngoài nói gì, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi. Nhưng hôm nay, ở đại học Reiss, nhìn thấy anh được mọi người thừa nhận, cậu vẫn cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào.
“Ta biết.”Lục Kiêu kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lòng như có nước ấm dạt dào chảy qua. Lăng Sầm đã luôn bên anh, mặc kệ là khi anh cự tuyệt cả thế giới này, nhốt mình trong phòng tối không muốn bước ra, hay là khi anh muốn thay đổi, dò từng bước ra ngoài, mong đợi vào tương lai, Lăng Sầm đều yên lặng ủng hộ anh, chưa từng có một lời oán hận.
“Em quay phim thế nào rồi?”
“Dạ, đã sắp quay xong rồi. Chỉ một thời gian ngắn nữa là em có thể trở về với anh rồi, em cũng có nói với Hailey, cô ấy sẽ tranh thủ sắp xếp cho em một thời gian nghỉ ngắn.” Lăng Sầm nghĩ tới là thấy vui rồi, có thể trở về nhà ở cùng với Lục Kiêu vẫn là tốt nhất.
Chậc, mà ai lại đi nói chuyện công việc vào lúc này chứ, Lăng Sầm không biết chồng cậu nghĩ gì nữa.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa được không anh?” Lăng Sầm nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy Lục Kiêu. Tay lần xuống dưới nắm lấy, tận tình phục vụ Lục Kiêu, không còn trêu chọc anh như lúc nãy nữa.
….
Lục Kiêu được phục vụ thoải mái đến sung sướng bắn ra đầy tay Lăng Sầm, trong cơn đê mê anh bất tri bất giác muốn dịch chuyển nhưng hai chân vô lực không mảy may phản ứng, Lục Kiêu mới ý thức được. Tức khắc cảm giác sung sướng tan biến, trong lòng chỉ còn lại sự mờ mịt, anh sẽ mãi luôn như vậy.
Lăng Sầm như nhận ra được ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu chăm chú, ôn nhu cười với anh:
“Anh đừng nghĩ nhiều, anh luôn có em mà!”
Lục Kiêu cũng gật gật đầu khẽ cười cùng cậu.
Sau khi đi rửa tay trở lại, thấy Lục Kiêu vẫn đang nằm thỏa mãn trên giường, Lăng Sầm lại nổi lên tâm trêu chọc, khẽ lắc lắc bàn tay mỏi nhừ, nhẹ nhàng trèo lên giường, quỳ hai gối hai bên người của Lục Kiêu, cúi đầu khẽ hôn lên hạ thân anh một cái làm Lục Kiêu giật bắn cả mình, rồi mới bò lên chui lại vào lòng anh.
Vợ anh quả thật là không hổ danh tình nhân trong mộng của mọi Alpha, thật là lắm chiêu trò, anh đúng là may mắn mà chiếm được lợi ích.
Hai người yên lặng ôm nhau hưởng thụ trong chốc lát, Lục Kiêu mới chậm rãi nói:
“Ta đi tắm rửa.”
“Anh đi đi.” Lăng Sầm buông tay, Lục Kiêu bận rộn bên ngoài cả một ngày, vừa về nhà đã bị cậu kéo lên giường, cũng nên đi tắm rửa một chút.
Cậu ngồi dậy, giúp anh di chuyển sang xe lăn, rồi trèo lên lại giường, bày ra bộ dạng lười biếng.
“Em chờ anh về nha, moa moa!”
Thật sự thì cậu đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố gắng giữ sự thanh tỉnh, cậu vẫn muốn trò chuyện thêm, gần gũi anh thêm chút nữa. Buổi tối lên phi thuyền cậu tranh thủ ngủ sau. Thời gian ở bên Lục Kiêu quá ít, cậu không muốn lãng phí phút giây nào.
Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm cuộn người, lèm bèm ngái ngủ như một chú mèo thì tâm tình nhẹ nhàng, vợ anh đáng yêu quá thể rồi, khẽ cười lắc đầu di chuyển xe lăn vào nhà tắm.
Lăng Sầm nằm trên giường mơ mơ màng màng, khi ý thức cậu chuẩn bị trôi về nơi xa lắm thì một tiếng kim loại rơi rất mạnh truyền ra từ phòng tắm khiến Lăng Sầm giật bắn mình, buồn ngủ lập tức bay biến. Cậu hoảng sợ, chụp vội áo choàng khoác vô, phóng tới cửa nhà tắm.
“Lục Kiêu, anh không sao chứ?”
Cậu đem lỗ tai dán sát lên cửa nhà tắm, cố gắng lắng nghe tiếng động bên trong. Lục Kiêu bình tĩnh trầm giọng đáp lại:
“Không có việc gì.”
“Em vào được không anh?” Nghe được tiếng Lục Kiêu, tâm cậu buông một nửa.
“Không cần…, không có việc gì.” Giọng Lục Kiêu hơi hoảng loạn, nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh như thường ngày.
Lăng Sầm nghe ra sự hoảng loạn của anh thì nôn nóng, lập