Edit: Lạc Yên
Sau khi Lục Kiêu ăn xong, Lăng Sầm mang điểm tâm thừa đi. Lăng Sầm vừa ra khỏi phòng, Holland đột nhiên im bặt, trừng mắt nhìn Lục Kiêu. Lục Kiêu không hiểu gì hết trơn. Ở trước mặt Lăng Sầm, Holland đã cố gắng giữ gìn tình anh em cây khế của hắn cùng Lục Kiêu. Uổng công hắn nát tâm mà suy nghĩ cho đời sống tình cảm của Lục Kiêu, như mẹ già mà lo anh chịu thiệt, chịu tổn thương, đến suy nghĩ của một kẻ ác hắn cũng nhận về mình. Có ngờ đâu, Lục Kiêu lại sống như thần tiên quyến lữ, mỗi ngày đều được Lăng Sầm hầu hạ. Mỗi ngày! Hầu hạ!! Đó là Lăng Sầm đó!!! Dù hắn không phải là fan chân chính của Lăng Sầm thì cũng là người yêu thích cái đẹp. Hơn nữa, trong quân đội có biết bao nhiêu là Alpha, tất nhiên không ít thì nhiều cũng có fan của Lăng Sầm. Bao nhiêu người ca tụng nhan sắc cậu, bao nhiêu người phỏng đoán tính cách cậu, bao nhiêu người nhận định Lăng Sầm là một Omega vô cùng kiêu ngạo, có nhan sắc đẹp thì tính cách nông cạn, người như vậy để ngắm chơi thôi chứ lấy về nhà hầu hạ không nổi. Kết quả thì sao? Ương ngạnh, ngang ngược đâu?? Mắt cao hơn đầu không coi ai ra gì đâu??? Bắt người khác cung phụng, hầu hạ đâu????
“Làm sao vậy?” Lục Kiêu thấy bạn tốt trừng mắt nhìn mình thì nghi hoặc hỏi.
“…Không có việc gì.” Mới là lạ. Tâm lý Holland muốn sụp đổ. Hắn vậy mà dám làm cố vấn tình cảm cho Lục Kiêu. Hắn đến giờ vẫn độc thân trong khi Lục Kiêu có thể khiến cho một người như Lăng Sầm, ‘tình nhân trong mộng của toàn Alpha’ tỉ mỉ chăm sóc cho anh, đến hạnh nhân cũng tách vỏ dùm luôn….
“Tôi thấy, về sau, cậu đừng hỏi tôi làm sao để ở chung với Omega nhà cậu nữa, từ hôm nay trở đi, tôi kêu cậu bằng lão sư.” Holland thấy chua ê hết cả răng, oán giận nói.
Hắn cứ tưởng anh em của hắn không chịu yêu đương là vì tính cách vừa khô khan, vừa nội liễm, còn hào phòng mà dạy bảo người ta… Kết quả, anh em hắn không ra tay thì thôi, vừa ra là ra ngay đại chiêu, bắt về một mỹ nhân cỡ Lăng Sầm, còn khiến người ta toàn tâm toàn ý, ôn nhu săn sóc, thiếu điều cung phụng như ông hoàng.
Ể? Lục Kiêu ngơ ngác, sao tự nhiên bạn tốt nổi tính tình gì thế này, anh còn đang đợi bạn tốt chỉ dạy thêm vài chiêu để không chọc giận Lăng Sầm mà…..
Lăng Sầm sau khi dọn điểm tâm cũng không quay trở lại thư phòng… Hai người nói chuyện riêng, biết đâu sẽ có đề cập đến một số vấn đề cơ mật trong quân đội, cậu ngồi ở đó, Lục Kiêu cũng không tiện yêu cầu cậu rời đi, nghĩ như vậy nên cậu không đi vào, tránh cho Lục Kiêu khó xử.
“Đang nhìn gì vậy em?” Sau khi nói chuyện xong thì bên ngoài trời đã tối, Lục Kiêu điều khiển xe lăn từ thư phòng ra, thấy Lăng Sầm đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền điều khiển xe lăn đến bên cạnh cậu.
“Không có gì, em chỉ đang nghĩ khi nào thì anh xong, em là đang nghĩ về anh đó…” Lăng Sầm quay đầu, cười đáp, từng chữ ‘nghĩ’ được cậu nhấn nhá mềm mại, ngập tình ý…
Lục Kiêu biết là Lăng Sầm cố ý nói như vậy chọc cho anh vui, quả thật trong lòng anh cũng vui vô cùng.
“Lại đây.” Lục Kiêu vẫy tay với cậu.
Lăng Sầm quay sang, hơi cúi người nhìn anh. “Sao vậy anh?”
Lục Kiêu không trả lời, chỉ duỗi tay đặt lên má cậu, ngón cái dịu dàng mà vuốt ve. Lần đầu tiên anh gặp cậu cũng chính khung cửa sổ này. Trước khi gặp anh đã biết cậu có dung mạo tuyệt diễm. Nhưng lúc đó so với bây giờ hoàn toàn khác biệt. Khi đó, Lăng Sầm tươi cười với anh, nhưng anh vẫn cảm thấy đằng sau nụ cười đó chất chứa vô số u sầu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn có chút ngây ngô, tựa như thiếu chút gì đó chân thật. Hiện tại, dường như cậu đã buông xuống mọi u sầu, ngây ngô cũng đã rút đi, chỉ còn lại dương quang sáng lạn. Nhìn Lăng Sầm của anh, anh dường như thấy một vườn hồng nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ, hương hoa nồng nàn chính là tình cảm dạt dào, từng cánh hoa đỏ rực mềm như nhung chính là sự dịu dàng của cậu.
Hai người im lặng mà nhìn vào mắt nhau, Lăng Sầm cũng không để ý Lục Kiêu không trả lời, vẫn mỉm cười chăm chú nhìn anh, rồi lại khẽ khép hờ hai mắt, cọ cọ má vào tay anh, như một chú mèo lớn đang lấy lòng, muốn được âu yếm, cầu được vuốt ve.
“Chuyện của Morris…” Lục Kiêu do dự nói.
Vừa nghe Lăng Sầm hơi cứng người lại, trên mặt cũng hơi lộ vẻ mất tự nhiên, hai tay chỉ còn lại vết bầm cũng mơ hồ thấy đau. Lục Kiêu vừa thấy biểu hiện của cậu thì không nói tiếp, anh sợ khiến cậu không thoải mái.
“Em không sao, anh nói đi, chuyện của Morris thế nào?” Lăng Sầm biết anh nghĩ gì, khẽ lắc đầu.
“Hắn đã bị cho bãi chức vụ hiện tại, đưa đi Tinh Đạo số 5 chữa bệnh, cả đời này sẽ không được phép đặt chân lên Đế Tinh…” Lục Kiêu ngắn gọn báo kết quả.
Mấy ngày nay hai gia tộc đều ra sức tranh đấu, may mắn Lục gia chiếm được lợi thế khi ra tay trước. Ngay khi trở về Carl đã báo cáo sự việc, Lục lão tướng quân lập tức cho người thu thập chứng cứ, cho chuyên gia kỹ thuật đến Tinh Đạo số 2 khôi phục tất cả dữ liệu bị chặn, sau khi có bằng chứng chính xác thì lập tức xuống tay với gia tộc Richard, cho bọn họ một kích thật mạnh, đánh cho đối phương không kịp trở tay. Đừng nói gia tộc Richard, ngay cả người trong Lục gia cũng chấn động. Trước giờ hai gia tộc vẫn đang đứng ở thế cân bằng, kiềm chế lẫn nhau. Nếu không phải hành động lần này của Morris thực sự quá đáng, Lục gia cũng không tùy tiện xung đột. Người được cử đi điều tra còn cẩn thận đến mức tra đến bệnh viện tư mà Morris đến chữa trị sau khi bị Carl đánh. Thấy được cảnh Morris thẫn thờ cầm đầu cuối cá nhân do dự cả một đêm, đến tận khi trời sáng cũng chưa dám gọi đi. Có lẽ nhờ Morris do dự, không báo tin về gia tộc Richard, Lục gia có được thêm mấy giờ tranh thủ nắm được đầy đủ chứng cứ trước khi gia tộc Richard tiêu hủy. Morris dù gì cũng thuộc dòng chính, xảy ra chuyện thật sự ảnh hưởng đến mặt mũi của cả gia tộc, gia tộc Richard đã tranh đấu cũng như nhượng bộ Lục gia trên khá nhiều phương diện để đổi lấy kết quả được xử lý nội bộ. Lục Kiêu cũng không nói rõ những chuyện này cho Lăng Sầm, chỉ nói ra kết quả cuối cùng.
Lăng Sầm sửng sốt khi nghe được kết quả như vậy. Cậu cũng không phải người ngây thơ, chỉ biết tin vào pháp luật, cậu chưa từng nghĩ Morris sẽ phải chịu xét xử của Liên Bang. Pháp luật là dành cho dân thường, không phải những người như Morris. Cậu chỉ nghĩ cùng lắm hai gia tộc sẽ lén hòa giải, đưa ra một ít bồi thường, thế là hết chuyện. Đến cả chuyện sau này ở Đế Tinh mà vô tình gặp lại Morris thì nên tránh mặt hay tỏ ra không có việc gì cậu cũng đã nghĩ qua. Không nghĩ đến kết quả là Morris sẽ không được quay lại Đế Tinh.
“Sao em không nói gì?” Lục Kiêu cẩn thận quan sát nét mặt Lăng Sầm, anh lo lắng cậu sẽ bất mãn với Lục gia khi không