Edit: Lạc Yên
Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang. Lục Kiêu bị hành động của Lăng Sầm làm cho bật cười. Cậu không thèm để ý đến anh, lăn ra xa, quay lưng lại, rồi co người thành một cục, hành động thật là lưu loát. Nhưng càng nhìn càng thấy đáng yêu quá thể. Lục Kiêu nắm lấy hoa văn ở đầu giường, mượn lực nhích người sát về phía Lăng Sầm, bàn tay to lớn của anh, cách một lớp lụa mỏng áp lên lưng cậu, cơ thể Lăng Sầm hơi cứng lại nhưng cũng không tiếp tục tránh đi. Lục Kiêu biết là Lăng Sầm ngầm đồng ý, tay dịch chuyển từ từ về phía trước rồi nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào lòng.
“Ngoan, đừng giận, ta sai rồi.” Nếu nói sau khi kết hôn anh học được điều gì thì đó chính là phải biết nhanh chóng thành khẩn nhận lỗi khi làm sai. Lăng Sầm chắc chắn sẽ bỏ qua cho anh.
Quả nhiên Lăng Sầm hừ khẽ một tiếng, mang theo giọng mũi hỏi thêm lần nữa: “Ngày mai em có phải uống thuốc nữa không?”
Lục Kiêu im lặng không đáp, đây là vì sức khỏe của cậu, anh không thể nào đồng ý.
Đợi mãi mà không thấy Lục Kiêu trả lời, Lăng Sầm không dám tin mà xoay người đối mặt với anh, vì khoảng cách gần sát nên hơi thở của cậu mềm nhẹ mà phả vào mặt anh. Cậu nhìn đến nụ cười nhẹ trên môi anh thấy giận điên lên được, vội muốn tránh khỏi vòng tay anh, cậu hôm nay muốn chia giường ngủ. Người gì đâu mà nguyên tắc thấy ghét, cậu đã mặc bộ quần áo anh thích nhất, anh nhìn cho đã rồi không chịu nhận.
Lục Kiêu theo bản năng vội giữ cậu lại. “Em nghe ta nói đã… Thuốc này vì sức khỏe của em, nếu không ta đến bệnh viện đổi cho em loại thuốc viên tương tự, được không?”
Này cũng tạm được đi. Lăng Sầm không giãy nãy nữa, ủy khuất đáp: “Cũng… được.”
“Sao vẫn không vui vậy?”
Lăng Sầm rầm rì, cọ cọ tìm một vị trí nằm thoải mái, rúc đầu vào hõm vai Lục Kiêu, làu bà làu bàu đáp:
“Trước kia, em nói gì anh cũng chiều theo em, bây giờ thì không thèm nghe lời em nữa, toàn là từ chối… anh học hư rồi.” Giọng đầy âm mũi, nồng đậm ý tủi thân, không biết là cố ý cho ai xem. “Anh ngủ với em rồi liền trở mặt không chiều chuộng em nữa…” Cậu cố ý tủi thân làm nũng một hồi mà tự làm bản thân thấy tủi thân thật.
Lục Kiêu nghe cậu nói mà cảm thấy mình sắp thành Trần Thế Mỹ luôn rồi. (Trần Thế Mỹ là người đàn ông phụ bạc vợ con)
“Không phải, sao có thể như vậy được…” Lăng Sầm là người anh yêu nhất, mọi suy nghĩ của anh đều là muốn tốt cho cậu, nên anh không thể để cậu tùy ý làm hại cơ thể thêm được. Lục Kiêu đành giải thích, dỗ dành Lăng Sầm thêm một lúc cậu mới chịu tha cho anh, yên ổn mà ôm anh chuẩn bị ngủ. Khi sắp ngủ đến nơi, đột nhiên Lăng Sầm nhớ ra một chuyện, lèm bèm mà nói:
“Chồng ơi, Hailey có liên hệ em, em sắp phải đi làm lại.”
Ban đầu khi Hailey sắp xếp kỳ nghỉ, Lăng Sầm chỉ định về nhà ở cùng Lục Kiêu mấy ngày cho thỏa nhớ nhung, không ngờ xảy ra chuyện của Morris, chính mình thuận nước đẩy thuyền đánh dấu vĩnh viễn cùng Lục Kiêu, thành ra vài ngày nghỉ ngắn cậu đã làm được bao nhiêu là chuyện. Mà trong chuyện này, người bị hại thảm nhất là đại ca Corleone, bị người của Morris đánh khi cứu cậu, phải nằm viện mấy hôm nay, nghe nói hôm nay mới về nhà an dưỡng. Lăng Sầm có liên hệ với Trần Nặc, Lục gia cũng đã chi trả toàn bộ chi phí y tế, cũng hứa sẽ trợ giúp cho sự nghiệp của Corleone. Trần Nặc cũng tỏ ý là họ không để ý mấy chuyện này, giúp Lăng Sầm là việc nên làm, dù cũng không giúp được gì, hơn nữa Corleone cũng không có việc gì nghiêm trọng, đã khôi phục tốt rồi. Hai người họ cũng đảm bảo giữ bí mật, không lộ ra cho bên truyền thông. Lăng Sầm chỉ có thể cảm ơn, với cậu, bộ phim ‘Thiên lý chi ngoại’ khiến cậu có cơ hội kết bạn với hai người thật sự là một chuyện may mắn.
“Khi nào em đi?”
“Dạ, hai ngày nữa…” Lăng Sầm thật không muốn đi chút nào, mới mấy ngày lại phải xa Lục Kiêu, thiệt là khổ sở. “Anh ơi, dù gì Hòa Thịnh cũng nửa muốn từ bỏ em rồi, hay là em dứt khoát bồi thường hợp đồng ở nhà luôn nha?” Kiếp trước giải ảnh đế cậu cũng đã mua về, hoa tươi và lời ca tụng cũng đã nhận qua, dù không phải do khả năng đạt được nhưng cũng không còn gì mới mẻ. Hiện tại cậu thiệt là chỉ muốn vùi mình trong ôn nhu hương với chồng mình, trong đầu chỉ có một mong muốn duy nhất là nhanh nhanh nhanh mang thai. Nếu cậu tiếp tục đóng phim, một tháng chỉ về nhà vài ngày, thì đến khi nào cậu mới mang thai được chứ?
“Không nên. Sự nghiệp em đang phát triển, bỏ qua sau này em sẽ hối hận, chúng ta đã nói qua chuyện này rồi mà.”
Lăng Sầm cắn môi, rướn người lại hôn nhẹ lên mặt anh một cái: “Nhưng tình huống hiện tại đâu có giống lúc trước, em đâu phải chờ một năm, em muốn suy xét làm sao có lợi nhất cho việc mang thai…”
Lục Kiêu im lặng, anh gần đây cũng có suy xét việc này, trước đây anh cứ nghĩ sớm muộn gì Lăng Sầm cũng sẽ đi lấy người khác, nên không có dám nghĩ xa như vậy.
“Việc này em không nên áp lực, thuận theo tự nhiên đi em.” Nghĩ đến con cái, Lục Kiêu cũng ôn hòa đáp lại.
“Nhưng cũng phải nỗ lực mới có chứ anh, nếu em cứ đi khắp Liên Bang đóng phim, một mình em như vậy thì làm sao sinh con được???” Không làm gì thì làm sao cậu mang thai được.
Lục Kiêu trầm mặc suy nghĩ một chút, trầm giọng đáp: “Vậy để ta đến tìm em…”
Lăng Sầm suýt chút nữa nghĩ mình nghe lầm, nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt Lục Kiêu mới tin là thật, liền hôn cái chóc lên môi anh: “Chồng à, anh tốt quá đi.”
Lục Kiêu cũng bị sự vui vẻ của Lăng Sầm lây nhiễm, ôn nhu mà vuốt tóc cậu, nghĩ đến một đứa trẻ mang dòng máu của hai người bọn họ anh cảm thấy nhân sinh không thể viên mãn hơn. Dù cho bị Holland ganh tị oán hận đòi nghỉ chơi anh cũng nhận.
Hai người mang theo niềm vui vẻ hạnh phúc cùng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vừa thức dậy, đầu cuối cá nhân của Lăng Sầm đã bị Hailey oanh tạc.
[Lăng ca, anh dậy chưa?]
[Lăng ca anh nhanh dậy đi, em đã khống chế bình luận.]
Sau đó là tin tức từ Tinh Võng ồ ạt đổ xuống. Lăng Sầm không biết chuyện gì xảy ra, tùy tiện đáp lại Hailey một câu.
[Anh dậy rồi, em đợi chút, để anh xem thử chuyện gì đang xảy ra đã.]
Một tay click vào link do Hailey gửi, Lăng Sầm vẫn không quên nói với theo Lục Kiêu đang rửa mặt trong toilet:
“Chồng ơi, em