Edit: Lạc Yên
“Mỗi lần vừa khai thông cho anh xong, quay lưng liền phát hiện ra ở vị trí bắt đầu đã lại âm u, thế là em phải làm lại từ đầu.” Lăng Sầm phun tào.
Lục Kiêu không biết trả lời sao, đành như lệ thường nhận lỗi: “Ta sai, là ta sai rồi.” Chứ anh cũng đâu thể nào đem lĩnh vực tinh thần cắt bớt bán đi như bán đất được.
Lăng Sầm hừ hừ, không thèm để ý đến anh, một lát sau không biết nghĩ đến cái gì lại khẽ cười ra tiếng.
“Sao vậy em?” Lục Kiêu thấy cậu ngồi trong lòng mình khúc khích cười không ngừng, hoang mang hỏi.
“Cũng không có gì.” Lăng Sầm ho nhẹ, kìm lại tiếng cười, nhưng càng kìm lại càng muốn cười, “Thôi, em nhịn không được, để em kể anh nghe cái này.” Chuyện này cậu đã giấu trong lòng từ lâu, lại không biết kể với ai. Tuy chuyện phiếm toàn tâm sự với Hailey, cậu cũng coi cô như em gái guột, nhưng chuyện này lại không thể nào nói cùng một tiểu cô nương được. Thôi, vẫn là kể chuyện về Lục Kiêu cho anh nghe vậy.
“……” Lục Kiêu ngơ ngác giữ Lăng Sầm đang cười nghiêng ngả trong lòng mình, trong đầu lại nghĩ, chuyện chốc nữa em kể không khéo còn không buồn cười bằng bộ dáng của em bây giờ, Lục Kiêu chưa nghe chuyện nhưng nhìn Lăng Sầm vui vẻ thái quá cũng nhịn không được mà nâng khóe môi cười theo.
Lăng Sầm tằng hắng một tiếng, kề bên tai Lục Kiêu nói nhỏ: “Anh có nhớ hôm em từ Tinh Đạo số 2 về, cùng anh làm…” Lăng Sầm nói tới đây lại hơi ngượng ngượng mà đỏ mặt.
Lục Kiêu cũng hiểu là hôm họ đánh dấu, chân chính thuộc về nhau, Lục Kiêu nhớ đến ánh mắt cũng dịu dàng hơn, trong lòng ấm áp kỳ diệu. Nhưng Lăng Sầm không có cảm nhận được tâm tình thoải mái của Lục Kiêu, mở miệng phun ra một câu phá không khí: “Anh không biết trải qua mấy ngày đó em thảm bao nhiêu đâu, vài lần nằm mơ đều mong cái kia của anh nhỏ bớt đi một chút, thậm chí có lần em mơ thấy anh phẫu thuật cắt bỏ bớt một nửa.” Những lần đầu làm thật không phải là trải nghiệm sung sướng gì, tất cả đều nhờ tình yêu chống đỡ vượt qua đau đớn như xẻ người ra làm đôi, đã vậy mọi thứ đều phải là cậu chủ động lại còn chả có kinh nghiệm nữa chứ.
Hồi ức lãng mạn của Lục Kiêu vỡ nát trong phút chốc, theo bản năng bụng dưới co rút sợ hãi, ý tưởng này của Lăng Sầm quá sức hung tàn. Anh vừa nghĩ lĩnh vực tinh thần không có cách nào cắt bỏ bớt, Lăng Sầm đã định cắt thứ khác của anh. Mà chết là cái này lại cắt được nha, sao Omega của anh có thể hung tàn như vậy?
“Dọa anh rồi hả? Hihi…” Lăng Sầm nhận thấy thân thể Lục Kiêu đột nhiên cứng đờ, lập tức cười cười an ủi: “Không phải em chỉ mơ thôi sao, hơn nữa đó là trước đây thôi, bây giờ… mọi thứ đã thích nghi rồi, rất vừa vặn.” Nói rồi chớp chớp mắt với Lục Kiêu. Lăng Sầm cũng không phải nói lấy lòng Lục Kiêu, thực sự hai người càng ngày càng hòa hợp, cậu cũng có đủ kinh nghiệm để lựa chọn vị trí thoải mái, thể lực cũng tăng thêm rất nhiều, cùng người mình yêu làm việc này, dục vọng lẫn tâm tình đều thỏa mãn, thăng hoa khó có thể miêu tả.
Một lúc sau Lục Kiêu mới rầu rĩ nói: “Cũng may hiện tại em không còn nghĩ như vậy.” Nếu không anh phải làm sao bây giờ.
Lăng Sầm nhìn dáng vẻ ủ rũ là Lục Kiêu cười tươi như hoa, ôm chầm lấy anh, cuồng nhiệt hôn lên môi anh. Người yêu cậu ủ rũ như một chú cẩu bự, đáng yêu quá thể.
“Hiện tại anh cảm thấy thế nào?” Lăng Sầm hổn hển hỏi.
“Rất tuyệt!!” Lục Kiêu vội đáp, giữ cổ Lăng Sầm muốn tiếp tục hôn hôn
“…Em không phải hỏi cái này, em là hỏi anh hiện tại cảm thấy tinh thần lực vận chuyển thế nào rồi?” Lăng Sầm nghiêng đầu né tránh, quan tâm hỏi. Cậu dù gì cũng là diễn viên, tính chất công việc làm cậu không thể như những Omega khác, ngày ngày ở nhà quan tâm Alpha của mình. Nghĩ vậy Lăng Sầm lại thấy hổ thẹn, cậu mở miệng nói yêu anh, đòi lo cho anh mà lấy chồng rồi vẫn còn theo đuổi sự nghiệp, giờ lại còn dựa vào Lục gia, khiến cho sự nghiệp càng lúc càng phát triển.
Lục Kiêu nhắm mắt cảm thụ, điều khiển tinh thần lực tán ra, thu lại, thông thuận lưu loát. “Thật sự rất tốt.”
Lăng Sầm khẽ buông lỏng tinh thần, mỉm cười hài lòng: “Vậy là tốt rồi.” Ít ra cậu cũng vì anh làm được một chuyện tốt.
“Không phải em buồn ngủ sao? Ngủ một lát đi em.” Lục Kiêu cảm nhận sự lưu loát vận dụng tinh thần lực đã lâu anh không trải qua. Thông thuận, thoải mái, hữu lực không chút bế tắc, còn tốt hơn trước đây.
“Em đi tắm đã.” Lăng Sầm hơi dùng sức, đạp đạp muốn chui ra khỏi vòng tay Lục Kiêu đứng lên. Chồng cậu thích sạch sẽ mà người cậu bây giờ toàn mồ hôi, sao mà anh lại còn chịu ôm một đứa hôi rình như cậu ngủ được, anh chịu được cậu cũng không chịu nỗi.
“Không cần.” Lục Kiêu kéo Lăng Sầm lại không chịu buông.
Lăng Sầm nhoi qua nhoi lại, nhây tới khi Lục Kiêu đành phải buông tay mới đắc ý chạy vào nhà tắm. Lăng Sầm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ mới vui vẻ chui lại vào lòng Lục Kiêu. “Ngủ thôi, chồng yêu!”
“Ừm, ngủ đi em.” Lục Kiêu vỗ vỗ nhẹ lên vai Lăng Sầm. Hai người cùng chìm vào mộng đẹp.
Mấy ngày nay, tình cảm của Lăng Sầm đối với Macaron vị hoa hồng đã trở thành đam mê. Ngủ dậy ăn, bữa lỡ ăn, trước bữa chính cũng ăn, sau khi ăn bữa chính lại muốn tiếp tục tráng miệng, ngủ trưa dậy xuống nhà bếp chọn món trà chiều vẫn là món đó. Đầu bếp ngọt thấy Lăng Sầm thích, bỏ tâm sức nghiên cứu thêm mấy loại điểm tâm mới nhưng Lăng Sầm chỉ chân ái với mỗi Macaron vị hoa hồng. Chỉ mỗi buổi trà chiều Lăng Sầm đã có thể ăn một lần tận 10 cái.
“Anh muốn ăn hả?” Lăng Sầm thấy Lục Kiêu nhìn mình trân trối, hơi xấu hổ bốc cái cuối cùng trong đĩa đưa cho Lục Kiêu. Vì là Lục Kiêu, chứ người khác thì đừng hòng cậu chịu chia cho miếng nào.
“…Không, ta không muốn.” Lục Kiêu từ chối, anh đã ăn thử hôm bữa, quá ngọt, không có gì ngon.
Lăng Sầm vừa nghe thì vui vẻ bỏ luôn vào