Edit: Lạc Yên
Hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống lập tức đâm rễ, nảy mầm, muốn nhổ đi cũng không phải dễ. Đắn đo đến cuối cùng Lăng Bình cũng dùng số tiền đang có, nhờ bác sĩ lấy mẫu máu còn lưu lại của Lăng Tư Nghiệp và máu của mình, làm xét nghiệm. Kết quả nhanh chóng được trả về khiến Lăng Bình đứng hình một lúc lâu. Hắn chỉ là muốn nhổ đi nghi ngờ chứ trong thâm tâm chưa bao giờ nghĩ Lăng Tư Nghiệp không phải là con mình. Hai người tính cách giống nhau như vậy, là hắn nhìn Lăng Tư Nghiệp từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt nhất cũng ưu tiên.
Lăng Bình ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, thẫn thờ xem đi xem lại các báo cáo kiểm nghiệm gen trên đầu cuối cá nhân, nhìn làm sao cũng không ra được quan hệ huyết thống của hai người. Máu nóng dần dần bốc cao. Người ‘bạn cũ’ trước khi đi cũng đã giúp hắn tìm được địa chỉ hiện lại của Lý Đình và mấy đứa con. Lăng Bình đứng bật dậy, tay nắm chặt thành quyền, hắn phải làm cho ra lẽ. Khi đang bước vội dọc theo hành lang, Lăng Bình bị một màn hình thực tế ảo đang bật kênh giải trí thu hút.
“Thầy Lăng, nghe nói tính cách của nhân vật này có sự thay đổi rất lớn ở giai đoạn đầu và giai đoạn sau của bộ phim, lúc quay phim ngài có áp lực không?”
[Thiên lý chi ngoại] áp dụng hình thức họp báo phát sóng trực tiếp. Sau khi chiếu một vài trailer, chính thức bước vào phần phỏng vấn tương tác với diễn viên. Lăng Sầm là người đầu tiên được hỏi đến.
Mấy ngày nay Lăng Sầm ở nhà nghỉ ngơi tốt, không ăn thì cũng chỉ ngủ, lại còn được tình yêu của chồng tưới tắm dạt dào, lúc này tinh thần sảng khoái, thần thái tươi tắn, phong độ mỉm cười nhận mic chuẩn bị trả lời.
Lăng Bình phảng phất như bị rút sạch khí lực, một lần nữa suy sụp ngồi xuống ghế dài trên hành lang bệnh viện. Nhìn Lăng Sầm xinh đẹp, giỏi giang trên màn hình trong lòng chua xót không thôi… Hắn và Lam Quân Y tâm đầu ý hợp, trải qua một tháng trăng mật mà có Lăng Sầm, Lăng Sầm chắc chắn là con của hắn. Vậy mà biết bao nhiêu năm qua, hắn chỉ thương Lăng Tư Nghiệp. Lý Đình ngược đãi Lăng Sầm, hắn cũng lười để ý, vờ như không thấy. Lăng Sầm cũng bướng bỉnh, chưa một lần cầu xin hắn giúp đỡ, tình cảm cha con đến nay đã gần như không còn. Điểm tính cách này của Lăng Sầm giống y Lam Quân Y, có thể chịu khổ, chịu đánh nhưng không bao giờ chịu khuất phục, chỉ cần một lần còn có thể đứng lên tuyệt đối sẽ quay đi, không bao giờ liếc mắt nhìn lại. Bằng không… cuộc sống Lăng Sầm hiện tại tốt đẹp như vậy, hắn là cha của Lăng Sầm không lý nào phải sống khổ sở, Lăng gia cũng sẽ có một chỗ đứng ở Đế Tinh. Hắn sẽ không phải vất vưởng chạy đến Bàn Cẩm Tinh, tranh chút gia sản còn sót lại của Lăng gia với Lý Đình. Lăng Bình thở dài, thật sự không cam lòng.
Ở hiện trường cuộc họp báo, Lăng Sầm ngồi bên trái của đạo diễn Caleb, kế tiếp là đại ca Corleone người lần trước vì giúp cậu mà bị đánh thành đầu heo, tiếp theo là một vài diễn viên phụ khác. Nhận lấy mic từ tay đạo diễn Caleb, Lăng Sầm mỉm cười khiêm tốn đáp:
“Chào mọi người, mọi người đừng gọi tôi là thầy, tôi với xưng hô này cách phải cả dải ngân hà, xa lắm, còn lâu mới tới.”
Caleb nể tình cùng mọi người ở trường quay cười ra tiếng. Không khí thân thiện hơn hẳn. Lăng Sầm cũng cười theo rồi mới nói tiếp:
“Ở đoàn phim, khẳng định là tôi có cảm thấy áp lực. Trước đây tôi chưa bao giờ nhận một vai diễn thể loại này, đây là một nhân vật có tính cách đặc biệt, đủ ôn nhu nhưng khi cần thiết cũng đủ ngoan độc, lại còn có khả năng mưu lược. Mỗi góc độ sẽ thể hiện một phần tính cách khác nhau, tôi cũng chỉ có thể cố gắng lý giải theo cái nhìn của bản thân, cố gắng thấu hiểu suy nghĩ nhân vật. Hơn nữa, đạo diễn Caleb thường diễn giải giúp tôi thấu hiểu hơn, những thành viên khác trong đoàn làm phim cũng chiếu cố tôi rất nhiều. Chúng tôi đều cố gắng để đem đến cho mọi người một [Thiên lý chi ngoại] tốt nhất.” Lăng Sầm một lần nữa đem đề tài kéo về đạo diễn và đoàn phim, ánh mắt cậu vẫn lịch thiệp nhìn người đặt câu hỏi.
Phía truyền thông cũng hiểu, đặt câu hỏi khác về bộ phim cho đạo diễn Caleb. Lăng Sầm chuyển mic, ngồi tại chỗ im lặng mỉm cười lắng nghe những người khác đáp về đủ các vấn đề của bộ phim. Corleone khẽ kéo vạt áo Lăng Sầm, cậu hơi nghiêng đầu dò hỏi.
“Buổi chiều cậu có thời gian không? Trần Nặc muốn gặp cậu để cảm ơn.” Corleone nói khẽ.
“Đều là chuyện nhỏ, anh nói cậu ấy không cần khách khí, có thời gian chúng ta cùng dùng bữa sau.” Lăng Sầm vẫn nhìn thẳng phía trước, nhỏ giọng đáp lời.
Lúc trước không có Corleone giúp kéo dài thời gian, có khi Lăng Sầm đã không đợi được đến khi người của Lục gia tới cứu, mà hắn còn vì vậy bị đánh thê thảm. Lục gia muốn tri ân nên đã trợ giúp không ít. Bản thân cậu cũng muốn cảm ơn, vì bạn đời của Corleone là nhà thiết kế thời trang, Lăng Sầm đã đặt vài bộ áo quần của cậu ấy thiết kế, xuất hiện trong một số sự kiện trang trọng, còn giới thiệu thêm cho một vài người quen trong giới, cung cấp cho Trần Nặc không ít đơn đặt hàng, cũng giúp danh tiếng của cậu ấy hấp thụ ánh sáng.
Hai diễn viên chính chỉ lo tám chuyện riêng, đạo diễn Caleb bị giới truyền thông xoay vòng vòng, bắn qua một ánh mắt cầu cứu. Lăng Sầm vội kết thúc câu chuyện, kéo đề tài về phía mình, dẫn dắt truyền thông cho cậu và Corleone diễn trực tiếp vài cảnh kinh điển của bộ phim. Đặc biệt là cảnh hai người đang tình nồng ý mật, thổ phỉ tràn vào Corleone bỏ chạy nhanh hơn thỏ vứt lại Lăng Sầm một bộ dáng sững sờ không thể tin được. Tất nhiên hầu hết đều là làm lố lên, khiến cho mọi người ở trường quay cười nghiêng ngả.
Caleb là đạo diễn nổi tiếng quen thuộc giới truyền thông, Lăng Sầm lại xuất ra bản lĩnh tuyên truyền làm fan vui, cái này thì cậu giỏi hơn đóng phim nhiều, hai người một xướng một họa, xe nhẹ đường quen, thêm vào Corleone và các diễn viên phụ khác làm trò gây cười, buổi tuyên truyền đầu tiên thuận lợi kết thúc trong không khí vui tươi. Giới truyền thông cũng rất hài lòng, từng nhóm trò chuyện trao đổi thông tin rồi mang tư liệu rời đi, vài ngày tiếp theo chắc sẽ là trạng thái bản thảo bay đầy trời.
“Đạo diễn, tôi đi trước, có vấn đề gì về bộ phim ngài có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.” Lăng Sầm cũng lập tức chào hỏi đạo diễn Caleb.
“Được, gặp lại ở lần tuyên truyền tiếp theo.” Caleb cũng thoải mái tạm biệt, làm việc chung mấy tháng trời, cả hai đều đã quen thuộc. Vị diễn viên chính này của ông cái gì cũng tốt, chỉ có một vấn đề duy nhất là hoàn thành xong công việc lập tức đi mất, giống như có chuyện quan trọng phải làm, còn diễn viên chỉ là nghề phụ.
Lăng Sầm cũng chào tạm biệt Corleone, mang kính râm lên cùng Hailey đi ra cửa