“Ngươi còn có gì để nói? Hả?!”
Hoàng đến giận dữ ném mạnh tấu chương chép đầy tội danh ném thẳng vào người Đông Phương Tầm Liên: “Ngươi là hoàng tước trẫm sủng ái nhất vậy mà ngươi đã làm những gì, mau nói cho trẫm nghe!”
Đông Phương Tầm Liên hai tay vòng ra sau lưng bị dây thừng trói chặt, chân bị ràng buộc trong cùm sắt không thể tự do di chuyển. Bên cạnh còn có Kim Chiêu dung bị cung nữ khống chế hai tay, một mực khóc thúc thít từ lúc ở trường săn đến khi hồi cung.
“Nhi thần oan uổng.”
“Oan uổng? Ai oan uổng cho ngươi? Tội chứng rành rành ngươi còn dám nói hai từ oan uổng!?”
“Phụ hoàng biết rõ nhi thần là người thế nào, nhi thần tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nhất định là có kẻ ghen ghét hãm hại nhi thần, thỉnh phụ hoàng tam tư suy xét.”
“Úc? Nói như vậy ngươi vẫn không chịu thừa nhận?” Hoàng đế chỉ tay vào mặt nàng cứng rắn đe doạ: “Ngươi nói cho trẫm nghe là ai hãm hại ngươi?”
“Bát hoàng muội to gan đến bắc hoang thả tội binh đưa về kinh thành, sau đó còn kịp thời cứu giá, nhi thần cho rằng bát hoàng muội mới chính là người chủ mưu mọi việc!” Đông Phương Tầm Liên mặc dù tâm loạn như ma vẫn phải giả vờ kiên định: “Phụ hoàng tam tư, nếu không có dã tâm bát hoàng muội nhất định không dám thả tội binh, mọi chuyện đều cho một tay nàng sắp xếp!”
“Tội binh? Chuyện này trẫm phải nói tới tiện phụ nhà ngươi.”
Chén trà trên bàn bị gạt xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung, một mảnh vô tình cứa trúng tay Kim Chiêu dung. Mặc dù đau đớn vẫn không dám hét lên, uỷ uỷ khuất khuất cúi đầu thút thít khóc.
“Là ngươi giá hoạ cho đội binh trấn giữ biên quan của trẫm, nói bọn họ dã tâm tạo phản trẫm mới nghe lời ngươi đày tất cả đến bắc hoang. Nếu không phải bát gia kịp thời phát hiện không biết đã có bao nhiêu ngươi chết dưới tay độc phụ nhà ngươi!”
Kim Chiêu dung sợ hãi co rúm người: “Thần thiếp không dám, thần thiếp từ khi gả cho ngài đã không nghĩ đến chuyện khác, làm sao có thể hãm hại bọn họ được chứ?”
“Trẫm thật không ngờ ngươi lại dám cấu kết với tứ gia làm ra loại chuyện này, ngươi có nghĩ đến cửu gia sẽ bị tiện nhân ngươi liên luỵ hay không?”
“Thần thiếp không có, Hoàng thượng cầu ngài, cầu ngài tha cho cửu gia! Tha cho mẫu tộc của thần thiếp!!” Kim Chiêu dung dùng tứ chi bò đến trước long nhan, hoảng loạn túm lấy tay áo hắn ra sức ghì chặt: “Hoàng thượng, cửu gia là nhi nữ của ngài, chuyện này cũng không liên quan đên nàng, cầu ngài cho cho cửu gia một ngựa!”
“Ngươi cút!”
Hoàng đế thẳng chân đá vào Kim Chiêu dung một cước, long nhan lạnh nhạt quát lớn: “Uổng công trẫm sủng ái ngươi bao nhiêu năm qua, ngươi lại dám phản bội trẫm. Nếu không có bát gia, trẫm đã chết dưới tay độc phụ nhà ngươi rồi!”
“Hoàng thượng, oan uổng, thần thiếp oan uổng.” Kim Chiêu dung không còn hơi sức để khóc, suy sụp rũ người xuống sàn nhà: “Thần thiếp nhất thời hồ đồ nên mới nghe theo lời dụ dỗ của tứ gia, cầu Hoàng thượng nể tình thần thiếp hầu hạ nhiều năm mà tha cho mẫu tộc của thần thiếp.”
“Trẫm hận không thể nghiền nát mẫu tộc của ngươi! Ngang nhiên câu kết với hoàng tước tạo phản, có phải toàn bộ Cao Ly không muốn sống tiếp phải không?”
“Đừng mà, Hoàng thượng!!”
Hoàng đế gạt cánh tay đang cố với đến chỗ hắn, ngũ quan tức giận di chuyển: “Trẫm thật sự không ngờ, một người là nhi nữ trẫm sủng ái nhất một người là sủng thiếp của trẫm lại ở phía sau đâm trẫm một nhát. Trẫm đúng là hồ đồ mới tin lời các ngươi nói, càng hận bản thân dung túng các ngươi nhiễu loạn triều cương!”
Đông Phương Tầm Liên bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay đến ứa máu, khẩn khoản dập đầu cầu xin: “Phụ hoàng tha mạng, nhi thần thật sự không có ý nghĩ đó. Là Kim Chiêu dung nói sợ phụ hoàng không cần cửu gia nên mới bức ép nhi thần làm theo ý nàng, còn đưa cả Kim Đại nương tử đến theo dõi hành tung của nhi thần. Chuyện này nhi thần là thân bất do kỉ, nếu có thể quay lại nhi thần tuyệt không làm theo lời nàng nói!”
“Tứ gia ngài ngậm máu phun người!” Kim Chiêu dung phát cuồng liên tục nhào đến muốn đánh Đông Phương Tầm Liên lại bị cung nữ dùng sức kéo trở lại: “Hoàng thượng đừng nghe tứ gia nói bừa, là tứ gia bức thần thiếp, thần thiếp thật sự không có làm gì hết!”
“Câm miệng!”
Kim Chiêu dung vô thố ngã sõng soài xuống sàn, hai tay bưng chặt gò má sưng tấy, nước mắt nóng hổi trượt dài.
“Trẫm tại sao không nhìn thấu độc phụ nhà ngươi thâm hiểm như vậy?”
“Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, ngài đừng vứt bỏ thần thiếp!” Kim Chiêu dung liều chết tìm cách bò trở lại dưới chân hoàng đế, gục đầu khóc nức nở: “Là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không nên cô phụ lòng tin của Hoàng thượng.”
“Ngươi còn dám cầu xin trẫm sao? Hả? Cửu gia của trẫm có một mẫu thân như ngươi lấy mặt mũi gì nhìn người? Hay là ngươi muốn nàng cả đời hổ thẹn!?”
“Không dám, thần thiếp không dám nữa, Hoàng thượng… cầu ngài…”
Hoàng đế dứt tình đứng bật dậy, lớn tiếng quát công công bên cạnh: “Kim Chiêu dung phế thành thứ dân, lôi xuống đánh hai mươi bản giam vào lãnh cung!”
“Hoàng thượng đừng mà! Đừng mà a!”
Kim Chiêu dung yếu ớt giãy dụa nhưng bất thành, trái phải bị cung nữ lôi xềnh xệch ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Công công vội bưng chén trà sâm đưa cho hoàng đế: “Hoàng thượng thỉnh bảo trọng long thể.”
“Bảo trọng cái gì?” Hoàng đế gạt đổ chén trà sâm trong tay Từ công công, thẳng tay chỉ vào mặt Đông Phương Tầm Liên: “Ngươi có còn xứng đáng là hoàng tước của Đại Minh hay không? Có xứng đáng với mẫu hậu của ngươi hay không?”
“Nhi thần biết sai thỉnh phụ hoàng trách phạt.”
“Cút, cút trở về vương phủ của ngươi, trẫm không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!”
Đông Phương Tầm Liên tay chân xiềng xích không thể thoải mái đứng dậy, cung nữ đứng bên cạnh lập tức chạy đến giúp nàng cởi trói tháo cùm, da thịt trắng tuyết hằn lên những lằn đỏ đáng sợ. Hướng phụ hoàng bái một bái rồi xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, bước chân loạng choạng muốn ngã, tất cả đều mất hết rồi.
Công sức nàng thu phục quan viên, hối lộ thuyền buôn, chiêu binh mãi mã, tất cả đều không còn nữa. Mười ngón tay hết siết rồi thả, hận ý sớm không giấu nổi trong đáy mắt, nếu không phải lão bát xuất hiện phá hỏng mọi chuyện nàng đã là trữ quân của Đại Minh.
======================
Giá đốt phảng phất làn khói mỏng, hương trầm xua tan khí lạnh trong phòng, dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng được thả lỏng. Phượng bào phượng quan lộng lẫy, vạt váy dài phủ một góc sàn nhà, nâng tay nhấc chân đều tỏ ra quý khí khó ai sánh bằng. Đưa tay tiếp nhận chén trà từ cung nữ uống một ngụm thoải mái thở hắt, hài lòng kéo khoé môi mỉm cười.
“Bát gia cuối cùng cũng trưởng thành rồi.” Hoàng hậu hài lòng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt nhìn bát gia dịu dàng hơn trước rất nhiều: “Mẫu tộc của bản cung đều nhờ một tay ngươi vực dậy, không có ngươi bản cung không biết đến bao giờ mới thoát khỏi lãnh cung.”
“Hoàng hậu nương nương đừng nói như vậy, hiếu kính ngài là bổn phận của nhi thần.” Đông Phương Tầm Tuyết quay đầu nhìn, Phó Tuyệt Ca hiểu ý lấy trong giỏ trúc một dĩa hoa quế cao nàng tự tay làm: “Để Hoàng hậu nương nương chịu khổ rồi.”
“Khổ nhưng có thể cho ngươi một bài học cũng không tính là gì.”
“Nhi thần thường cho người đem bạc đến không biết bọn họ có chiếu cố tốt ngài không?”
“Thân trong lãnh cung dù được chiếu cố tốt hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Hoàng hậu lấy một khối hoa quế cao cắn một góc nhỏ ăn thử, mùi vị quả nhiên không tệ: “Bát gia hiểu được đại cục biết vì bản thân trù tính, bản cung không còn gì để lo lắng nữa.”
Đông Phương Tầm Tuyết máy móc nở nụ cười, thuận tay tiếp nhận chén trà uống một ngụm làm mát cổ họng. Mặc dù nàng yêu quý Hoàng hậu nương nương nhưng khó có thể cùng đối phương trò chuyện như mẫu tử thường dân, trong lời nói luôn ẩn giấu vài phần khách khí xa cách.
“Tứ gia cũng đã thất thế, phụ hoàng lại sủng ái ngươi nhất, ngươi nhất định không được làm bản cung thất vọng.” Hoàng hậu lần đầu chủ động nắm lấy bàn tay Đông Phương Tầm Tuyết vỗ nhẹ mấy cái: “Vì Thường gia, vì bản cung, nhất định phải phấn đấu.”
“Hoàng hậu nương nương ta nghĩ không nhất thiết phải trở thành Thái tử mới…”
Sắc mặt hoàng hậu sa sầm, không chút lưu tình hất tay nàng ra: “Không trở thành Thái tử lẽ nào ngươi muốn cả đời làm hoàng tước vô danh vô phận trong Tử Cấm Thành này? Ngươi có thể mất mặt nhưng bản cung và Thường gia không thể cùng ngươi mất mặt!”
Quả nhiên mẫu tử các nàng không nói được mấy lời hoà hợp đã cãi nhau.
Trước khi bát gia kịp lên tiếng Phó Tuyệt Ca vội lấy ấm trà trong giỏ trúc đặt lên bàn: “Bát gia mấy ngày trước cố tình sai người đi tìm những