Chờ rất lâu đến khi trời sập tối cũng không một ai đến báo tin, trong triều dường như đã xảy ra biến động, ở trong phủ vẫn có thể nghe rõ tiếng kêu khóc bên ngoài.
Phó Tuyệt Ca ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, đăm chiêu quan sát hàng liễu bên bờ hồ, ngón tay thon dài liên tục v.uốt ve mặt ngọc bội.
Không có tin tức gì mười phần hết chín bát gia cũng giống nàng đang bị giam lỏng trong cung.
Mặc dù bằng chứng không đủ thuyết phục nhưng tứ nhân tra quỷ kế đa đoan lại được lòng Hoàng thượng, tội danh mưu phản này sớm muộn cũng được định.
Phó Tuyệt Ca không oán trời không oán đất, cũng không than thở bản thân mệnh số long đong, đến tận cùng vẫn tay trắng hoàn tay trắng.
Kiếp trước bát gia nhân sinh bình lặng an ổn, kiếp này chỉ vì nàng mà tất cả đều sụp đổ.
Phó Tuyệt Ca hối hận rồi, nếu lúc đó nàng không rời khỏi phòng củi mà yên lặng chờ chết thì bát gia sẽ không ra nông nổi này.
Lẽ ra ngài ấy nên được hưởng hạnh phúc, bên cạnh là hiền thê hiếu tử, không cần vì nàng mà chịu đựng biết bao khổ ải.
"Lệnh ái."
A Xán đi rất khẽ không dám phát ra tiếng động lớn, từ từ hạ thấp người thì thầm vào tai nàng: "Thư gửi được rồi, đêm nay Lý phó tướng sẽ an bài người ở bên ngoài, chúng ta ở trong này cứ chờ tin tức là được."
"Hai người Mặc Thành và Thẩm Ngạn Hoan có đến không?"
"Bọn họ lúc chiều trèo tường vào vương phủ nói có thư này muốn giao cho nương nương."
Phó Tuyệt Ca đưa tay nhận lấy phong thư trong tay A Xán, thư này đến chín phần là vì chuyện trong triều, xem ra hắn đã nghe ngóng được điều gì rồi.
Cẩn dực giở thư ra xem, bên trong không thể ngắn gọn hơn được nữa.
Đã định.
Lồng ngực tức thì quặn lên một cái đau buốt, Phó Tuyệt Ca túm lấy cánh tay A Xán, cúi đầu liều mạng hít thở.
Dù là Hoàng hậu nương nương hay Du Quý phi nương nương cũng không giúp được gì, đại tội mưu phản đã giáng xuống đầu, bát gia chỉ còn một con đường chết.
"Lệnh ái ngài đừng sợ, Thẩm phó tướng nói với nô tỳ canh ba đêm nay bọn họ sẽ đột kích cửa sau của vương phủ đưa ngài rời khỏi đây, chỉ cần ngài đi bát gia sẽ không phải lo lắng gì nữa."
"Hảo, ngươi an bài đi." Phó Tuyệt Ca ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, đêm nay sẽ là một đêm mưa to gió lớn: "Chúng ta đêm nay cùng nhau rời đi."
"Vâng."
Màn đêm bao trùm toàn bộ Thân vương phủ, đèn cũng không buồn đốt, một mảnh hoang lặng khiến lòng người khiếp đảm.
Lính gác ngoài cửa cứ ba canh giờ lại thay ca một lần, tay cầm đuốc đi lòng vòng trước cửa đủ doạ sợ đám bá tánh thích hóng chuyện bên ngoài.
Mưa từng giọt tí tách rơi, ban đầu chỉ như rẩy một chén trà nhưng chưa bao lâu lại ào ào đổ xuống như thác lũ.
Gió lớn quật ngã cả đài hoa cúc, chậu hoa nghiêng ngả đổ hết đất xuống nền đá rồi bị mưa lạnh rửa trôi.
Trước đây đài hoa cúc này luôn được hạ nhân kĩ lưỡng chăm sóc, dù là một hạt mưa cũng không động đến được gốc cây, vậy mà hôm nay lại trở nên hoang tàn thê lương.
Ngồi trước bàn trang điểm, búi tóc gỡ hết toàn bộ phụ sức, y phục rực rỡ tinh xảo ngày thường thay bằng một bộ tố y đơn giản.
Tóc dài mềm mại như tơ phủ kín bờ vai gầy, đôi con ngươi xinh đẹp phủ đầy sương mờ.
Một lược chải xuống càng thêm buồn thảm, người trong gương mới đây còn vui vẻ cười nói không ngờ nhanh như vậy đã nhuốm sầu.
Phó Tuyệt Ca chậm rì rì đứng dậy, nhìn một lượt ngoạ phòng rồi tiến đến tủ nhỏ đặt bên giường.
Từ bên trong lấy ra một xấp khế ước, Phó Tuyệt Ca bình tĩnh ném chúng vào chậu đất rồi cầm lấy ngọn nến bên cạnh đưa đến sát mảnh giấy.
Lửa tức thì bùng lên đem tất cả khế ước bán thân của hạ nhân đốt đi, nàng thừa biết làm như vậy cũng không có ích gì, chỉ cần Hoàng thượng muốn trên dưới Triết Thân vương phủ này đều phải bồi táng.
"Lệnh ái!"
A Xán khẩn trương đem chậu nước đổ vào chậu đất dập tắt ngọn lửa vừa cháy: "Ngài đừng đốt, bên ngoài sẽ nhìn thấy."
"Không sao, lúc này không đốt thì lúc nào mới đốt được?" Phó Tuyệt Ca nhìn khế ước ướt sũng bị đốt được phân nửa liền thở dài: "Thiên mệnh..."
"Lệnh ái ngài đừng lo lắng, trước mắt sắp đến canh ba rồi, chúng ta tất cả đều được thoát."
"Ngươi gọi A Bích, A Lệ và A Phỉ vào đây."
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng A Xán vẫn ra ngoài gọi ba người vào phòng, ngay ngắn đứng thành hàng trước mặt tam lệnh ái.
Phó Tuyệt Ca từ trên sàn đứng dậy quay về chiếc tủ cạnh giường lấy ra một bình rượu.
Đây là đào hoa tửu chính tay nàng nhưỡng vốn muốn cùng bát gia uống trong ngày đại hôn, đáng tiếc hai người không còn cơ hội uống nữa nhưng bỏ đi thì không nỡ.
"Sắp tới sẽ còn nhiều chuyện đáng sợ hơn chờ chúng ta đối mặt, cứ coi như lấy dũng khí, các ngươi cùng ta uống một chén có được không?"
Bốn người do dự đưa mắt nhìn nhau, trộm nghĩ nếu uống một chén rượu cũng không đến nỗi say nên đã gật đầu đồng ý.
Phó Tuyệt Ca rót đầy bốn chén rượu đưa cho các nàng, bản thân thì cầm lấy bình rượu một hơi ngửa đầu dốc cạn.
Lệnh ái vốn tửu lượng thấp nhưng lần này phá lệ không say xem ra rượu này thật sự không nặng, A Xán yên tâm học theo nàng ngửa đầu đem chén rượu uống cạn.
Chớp mắt một cái lần lượt bốn tiếng choang vang lên, tứ đại cung nữ đồng loạt ngã xuống bất tỉnh.
Xung quanh lạnh lẽo dị thường, Phó Tuyệt Ca thở ra một làn khói bạc, khoé mắt ẩn chứa lệ quang đảo một vòng: "Nên đi rồi."
Không biết đã đứng như vậy bao lâu, tiếng gõ canh vừa dứt Lý Y Cách thật sự dẫn người trèo tường tiến về phía ngoạ phòng, ngơ ngác nhìn A Xán bốn người nằm dài trên đất không cử động.
"Nương nương ngài!?"
"Ngươi mau đưa bọn họ rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, dùng số ngân lượng này trang trải cuộc sống." Phó Tuyệt Ca bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này sống chết đối với nàng không còn ý nghĩa gì nữa: "Còn ta muốn một mình lưu lại đây."
Lý Y Cách bước đến kiểm tra xác định A Xán vẫn còn thở rồi lại nhìn chủ tử nương nương cách đó mấy bước chân: "Ngài thật sự không đi sao? Bát gia sắp..."
"Phu thê nhất thể, sinh tử tương tuỳ."
Biết khuyên không được, Lý Y Cách đành đem A Xán ôm lên, ba người còn lại cũng được thủ vệ ôm ra khỏi phòng, theo đường cửa sau ly khai vương phủ.
Ngoạ phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Phó Tuyệt Ca bình tĩnh đứng dậy thắp đèn, chờ đợi phong ba đêm nay kết thúc.
Trời vừa sáng trong triều truyền đến tin tức, chỉ biết đại môn vương phủ cuối cùng cũng được mở nhưng không phải là bắt người tống giam mà là đuổi người thu hồi vương phủ.
Phó Tuyệt Ca lờ mờ đoán ra bát gia lần này sẽ bị lưu đày, bằng không tại sao lại tịch thu gia sản, thu hồi vương phủ mà không phải là bắt người điều tra?
Đêm qua Phó Tuyệt Ca kịp thu dọn ít trang sức quý giá và ngân phiếu, sáng ra liền mua chuộc đám thuộc hạ của Bạch lão tướng.
Từ miệng bọn họ biết được hôm qua bát gia đã nhận hết tội về phần mình, Hoàng thượng thả nhị gia và lục gia hồi phủ bế môn sám hối, cũng không truy cứu đến người của bọn họ nữa.
Riêng bát gia bị phế bỏ tước vị lưu đày ba ngàn dặm, cả đời không được quay về kinh thành, thê thiếp hạ nhân trong vương phủ đều bị bán ra ngoài.
Phó Tuyệt Ca vừa không phải thê thiếp vừa không phải hạ nhân, theo lẽ nàng được trở về Công tước phủ.
Nhưng Phó Tuyệt Ca không yên tâm tự mình đến tìm nhị gia và nhị vương phi giúp đỡ gặp bát gia lần cuối trước khi lưu đày.
Nhìn thấy Phó Tuyệt Ca một đêm lo lắng mà tinh thần suy sụp, dung nhan tiều tuỵ, nhị gia trong lòng vừa thẹn vừa hận bản thân vô năng.
"Bản vương có lỗi với lão bát, có lỗi với ngươi.
Hạt châu đó tìm thấy ở cả ba phủ lại chỉ để một mình lão bát nhận hết tội trạng, bản vương thật sự..."
Phó Tuyệt Ca không có tâm tình bàn luận đúng sai với nhị gia, chỉ khàn giọng hỏi một câu không liên quan: "Bát gia ngài ấy ở trong ngục thế nào?"
"Hôm qua