Đám tiểu binh tiểu tốt không phải mù loà câm điếc mà nhìn không ra, trong mắt giấu không nổi tia ghen tỵ.
Người khác nghe phu quân lưu đày chỉ hận không thể lập tức hoà ly, chỉ có cô nương này sống chết nhất định đòi đi cùng phu quân lưu đày.
Nhân gian có được mấy cặp phu thê ân nghĩa thuỷ chung?
"Nàng nghe lời ta hảo hảo lưu lại trong kinh, chờ một ngày tội danh được rửa sạch ta lập tức trở về với nàng."
"Ngày nào? Ngày nào mới được chứ? Ngài đừng dụ dỗ ta."
Đông Phương Tầm Tuyết chỉ nghĩ phải dỗ dành Phó Tuyệt Ca an lòng tuỳ tiện nói đại một ngày: "Ngày này ba năm sau ta trở về, nàng tin tưởng ta ngoan ngoãn hồi kinh đi."
"Ba năm..." Phó Tuyệt Ca mặt mũi lem luốc nước mắt, thê thê thiết thiết thốt ra từng chữ: "Ba năm ngài không về ta sẽ làm thiếp cho tứ gia!"
"Hảo, ba năm, cho ta ba năm."
Nghĩ đến gì đó Phó Tuyệt Ca đột nhiên hét to: "Không! Ta không đợi!! Ta lần này nhất định phải đi cùng ngài!"
"Tuyệt Ca nàng nghe ta nói, nàng không thể cùng ta đi được."
"Không được ta vẫn đi, bát lang đừng nói nữa, ta chết cũng không buông tay ngài ra!!"
Đông Phương Tầm Tuyết thật sự hết cách với nàng, đảo mắt nhìn ra sau lưng phát hiện nhị hoàng tỷ đang đứng cách bản thân mấy bước chân, không chút do dự liền đem Phó Tuyệt Ca đẩy mạnh một cái.
Phó Tuyệt Ca không kịp phòng bị lảo đảo bắn lùi mấy chục bước, hai vai bị ai đó dùng sức giữ chặt một phát đem nàng vác lên vai chạy đi.
Nhận ra tình huống thì bản thân đã bị vác đi một đoạn xa, Phó Tuyệt Ca điên cuồng đấm đá liên tục vào người nhị gia: "Buông ra! Nhị gia ngài buông ta ra!!!"
Nhị hoàng tước ăn đau cũng không dám lỏng tay, ba bước biến hai lao băng băng về phía xe ngựa, dùng chút sức đã có thể nhét Phó Tuyệt Ca vào xe ngựa khoá cửa lại.
"Mở cửa! Mau mở cửa!!!"
Phó Tuyệt Ca đấm đá cỡ nào cũng không có tác dụng, vén mành nhìn ra mới phát hiện bản thân đã cách đoàn quân rất xa.
Toàn thân như bị rút hết sực lực ngã ngồi xuống sàn, Phó Tuyệt Ca bưng mặt khóc nức nở, dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương xót.
Rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể giúp bát lang quay trở lại? Nàng phải làm thế nào mới được ở bên cạnh bát lang?
Nghe tiếng khóc thê lương trong xe, lục gia bất lực nhìn sang hoàng tỷ: "Ngươi nói chúng ta có quá đáng lắm không? Lão bát cùng với Phó thị tình cảm thâm sâu, chúng ta không giúp được các nàng đã đành còn đem hai người phân khai..."
"Vẫn tốt hơn là để Phó thị lưu lại quân doanh hiểm nguy trùng trùng." Nhị gia vỗ mạnh cương ngựa, cảnh giác quan sát khung cảnh hai bên đường: "Chuyện quan trọng trước mắt là phải rửa sạch oan tình sau đó là cứu lão bát thoát khỏi hiểm cảnh.
Ngươi lúc trước cũng đã nghe thấy rồi, lão tứ cấu kết với Bạch gia đẩy chúng ta vào bãi nước bẩn, lần này điều tra chúng ta hãy bắt đầu từ Bạch gia."
"Hoàng tỷ nói đúng, chuyện Bạch gia cứ giao cho ta, còn người thì từ chỗ Bạch thị nghe ngóng một chút sự tình đi." Lục gia vô thức siết chặt nắm tay: "Cơn giận này ta thật sự nuốt không trôi, chờ xem tứ hoàng tỷ đắc ý được bao lâu."
"Không có lão bát ở đây chúng ta càng phải thận trọng đừng để bất kì ai nắm được thóp.
Lão tứ tâm ngoan thủ lạt, lão đại lão thất lại là cánh tay đắc lực của nàng.
Hai người chúng ta căn bản không phải đối thủ, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ liên luỵ đến gia quyến."
"Nhị hoàng tỷ yên tâm, ta nhất định thận trọng, có điều ngươi nói phải an bài Phó thị ở đâu đây? Cũng không thể để nàng ở mãi ngoại trạch, để người khác phát hiện sẽ cho rằng nàng là ngoại thất của ngươi."
Nhị hoàng tước cũng đã nghĩ đến chuyện này, thấp giọng thương lượng với lục hoàng đệ: "Hiện giờ gia sản của lão bát đều đã bị tịch thu, tuy Phó thị kịp thu dọn ít nữ trang và ngân lượng nhưng cũng chỉ đủ kéo dài thêm vài năm.
Ta nhớ cách vương phủ một con phố còn một trạch viện lão bát mua cho Phó thị, nơi này thuộc tài sản riêng của Phó thị, để nàng dọn đến ở là thích hợp nhất.
Bất quá nơi này nhiều người biết đến rất dễ thu hút chú ý, không cẩn thận Phó thị sẽ bị người khác hãm hại."
"Phụ hoàng đã biết đó là trạch viện lão bát mua cho Phó thị tuyệt đối không thể dùng!"
"Vậy ngươi nói phải an bài nàng ở đâu?"
"Ta nghĩ nhị tẩu tẩu nương gia không phải đang ở kinh thành sao? Nếu có thể ngươi để nương gia tẩu tẩu nhận nàng làm nghĩa nữ cho nàng lưu lại có được không?"
Nhị hoàng tước thoáng trầm mặc, nặng nề lắc đầu: "Người của Lục gia tránh ta còn tránh không kịp ngươi nói lão bát bị lưu đày Phó thị đến đó sẽ bị đối xử thế nào?"
"Ngươi nói không sai, hiện tại làm gì có nơi nào chịu thu nhận người của chúng ta." Lục hoàng tước ai thán ngửa đầu nhìn trời: "Xem ra vẫn phải để nàng ở lại ngoại trạch của ngươi một thời gian rồi tính tiếp."
"Lão lục ngươi không phải có một ngoại trạch ở ngoại ô sao?"
"Úc? Ngươi không nhắc ta cũng quên mất!" Nói đến đây lục hoàng tước lại sực nhớ một chuyện: "Nhưng ngoại trạch đó hiện đang cho người khác thuê để trồng cây, nếu muốn lấy lại cũng phải đợi bọn họ thu hoạch xong chắc tầm mất khoảng một hai tháng."
"Nơi đó vắng vẻ ít bị thu hút rất thích hợp để Phó thị lưu lại, trước mắt cứ để nàng ở ngoại trạch của ta, đợi ngươi lấy lại được ngoại trạch kia thì chuyển nàng qua đó."
"Hảo, hồi kinh ta lập tức an bài."
Sau tiếng vó ngựa nặng nề là gió cát cuồn cuồn thổi...
- ----------------------------
Trở về ngoại trạch Phó Tuyệt Ca cả ngày không khác gì hồn ma trôi dạt lững thững đếm từng bước chân.
Ngày ngày ngày đều đếm, nếu chán thì đổ đậu xuống sàn ngồi nhặt từng hạt một.
Cuộc sống nhàm chán đến mức không thể nhàm chán hơn được nữa.
Là quân quý nhưng gương chẳng buồn soi, phấn son chẳng buồn dùng, tố y đơn bạc tóc tai rũ rượi, không nhìn kĩ chỉ sợ sẽ nhầm tưởng nàng thành ả điên nào đó.
Ngoài trời mưa gió vần vũ, trong phòng than lô vẫn chưa được đốt, hơi lạnh len lỏi vào từng khe hở thấu đến tận xương cốt.
Phó Tuyệt Ca ngồi bó gối trên tháp, răng cắn chặt móng tay, máu từng giọt tí tách nhỏ xuống nhưng tiệt nhiên lại không thấy đau.
Có lẽ tâm đã quá đau rồi, đau đớn da thịt cũng chỉ như kiến cắn mà thôi.
Mỗi ngày Phó Tuyệt Ca đều nghĩ phải làm thế nào để cứu bát gia, nhưng với chút sức lực nhỏ bé này của nàng chỉ đủ gắng gượng hơi tàn sống qua ngày.
Ngoài việc trơ mắt nhìn bát gia chịu khổ ải lưu đày nàng căn bản không thể làm gì hết.
Ngoài trời sấm rền liên tục, xé rách khoảng không ào ào tuôn mưa.
Phó Tuyệt Ca gục đầu lên lưng tựa của tháp, suy nhược thở từng hơi nặng nhọc.
Gió lạnh bao trùm từng tấc da thịt, lạnh lẽo gai người, bây giờ cả việc di chuyển ngón tay đối với nàng cũng trở nên phi thường khó khăn.
Rầm rầm âm thanh vang lên đem cả căn phòng rọi sáng nhưng rất nhanh luồng ánh sáng mạnh mẽ kia liền tiêu tán.
Thay vào đó là tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, tiếng bước chân dồn dập dội thẳng vào đại não.
"Lệnh ái!!"
Nhác thấy lệnh ái suy kiệt nằm trên tháp không chút cử động, A Xán sợ hãi hét thảm một tiếng, cuống quít chạy đến đem nàng lật lại kiểm tra hơi thở.
"Ngài làm sao vậy lệnh ái? Ngài chỗ nào không khoẻ?"
"N-Ngươi..." Phó Tuyệt Ca đầy mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm A Xán: "Sao ngươi lại ở đây? Không phải Lý phó tướng đã đưa các ngươi rời kinh rồi sao?"
"Ngài thật sự rất nhẫn tâm!!" A Xán nghẹn ngào đỏ bừng hai mắt, chỉ cần gặp lại được lệnh ái dù toàn thân ướt sũng nước mưa cũng không thấy lạnh: "Ngài đem nô tỳ đuổi đi còn bản thân thì ở lại chịu tội cùng bát gia, ngài có nghĩ nô tỳ tỉnh lại không thấy ngài sẽ lo lắng thế nào không? Đã nói cùng sống cùng chết ngài lại một mình chịu đựng, ngài xem nô tỳ là cái gì chứ? Nô tỳ từ nhỏ đến lớn đã theo hầu hạ ngài, có khổ nào chưa chịu qua có đau nào chưa từng trải, tại sao gặp chuyện lệnh ái liền đuổi ta đi?!"
Phó Tuyệt Ca nhìn thấy bốn người trở về trong lòng rất tức giận nhưng lại không nỡ nặng lời quở trách: "Ta là vì muốn tốt cho các ngươi mới để các ngươi rời đi, các ngươi lại ngốc nghếch quay về, có biết trở về chỉ còn một con đường chết hay không?!"
"Chết thì đã sao? Nô tỳ mới không sợ!" A Bích mặt nhỏ lem luốt nước mắt tuỳ tiện dùng tay quẹt đi: