Đoan ngọ tiết, sáng sớm A Xán mang theo một khay đựng phủ vải đỏ đến phòng của Phó Tuyệt Ca, để ý kỹ sẽ thấy trên búi tóc nàng có một kiện thoa hình ngô công*.
(Ngô công: Con rết)
Phó Tuyệt Ca đang chăm chú làm túi hương, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu lên nhìn: "Chuẩn bị xong rồi?"
"Xong rồi, ngoài vườn đã được thủ vệ rắt hùng hoàng đuổi rắn, xương bồ cũng được cung nữ treo lên rồi, A Phỉ và A Lệ thì đang mang tống tử* tặng cho mọi người." A Xán đặt khay gỗ xuống bàn, mở khăn vải ra bên trong là năm chiếc thoa hình ngũ độc: "Nương nương ngài chọn một cái đi." (Tống tử: Bánh ú)
Phó Tuyệt Ca nhìn ngắm một hồi quyết định lấy chiếc thoa gỗ đào vẽ hình bạch xà: "Ta lấy cái này."
"Nhân gian lưu truyền mộng thấy hùng* sẽ sinh con trai, mộng thấy xà sẽ sinh con gái, lệnh ái chọn bạch xà có phải đêm qua đã mộng thấy rắn rồi không?" (Hùng: Con gấu)
"Không có, đêm qua ta đúng là mộng thấy một con vật nhưng nó giống quái vật hơn.
Nó toàn thân màu đen vô cùng to lớn, trông rất giống khuyển tử nhưng lại đi bằng hai chân cũng có lúc sẽ đi bằng bốn chân, di chuyển vô cùng nhanh nhẹn.
Nó gào rú một tiếng rồi xông về phía ta, ta sợ quá liền gật mình tỉnh dậy, phải nói là ác mộng thì đúng hơn."
"A, còn có con vật như vậy sao?" A Xán suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra con vật lệnh ái kể là con gì: "Mà thôi bỏ đi, lệnh ái chọn xong rồi thì ta đưa cho ba người kia chọn."
"Ngươi sẵn mang mấy cái túi hương này cho bọn họ đi, ta bên trong có bỏ hạt mùi, hùng hoàng và hương nhu để xua đuổi sâu bọ rồi."
A Xán nhanh tay chọn một cái mình thích treo lên thắt lưng rồi mới mang những túi hương còn lại phân phát cho mọi người.
Mang thai đến tháng thứ năm cơ thể đã quen với áp lực từ hài tử mang đến, Phó Tuyệt Ca ăn uống cũng dễ dàng hơn trước, mỗi ngày đều dành ra một ít thời gian để trò chuyện với tiểu hài tử.
Đại phu nói nàng thể trạng yếu ớt bẩm sinh, trong lòng chất chứa nhiều ưu tư phiền não, mới đến tháng thứ tư đã có dấu hiệu tảo sản.
Lúc này mang thai quả thật không thích hợp nhưng chỉ cần tích cực điều dưỡng thì vẫn có thể kéo dài đến tháng thứ tám.
Phó Tuyệt Ca nghe xong cũng không lấy làm kinh ngạc, với tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng chỉ sợ không thể giữ nổi hài tử chứ đừng nói đợi đủ tám tháng.
Nóng lòng chờ đợi từ ngày này qua ngày khác nhưng mãi vẫn không có tin tức gì, đôi lúc nàng trộm nghĩ có khi nào tứ nhân tra đã đánh hơi được gì đó nên mới không dám hành động? Tứ nhân tra nhận đất phong dời khỏi kinh thành cũng đã được vài tháng, lẽ ra phải hành động từ lâu rồi mới phải sao lại kéo dài đến tận bây giờ?
Cả ngày hôm nay Phó Tuyệt Ca luôn cảm thấy bồn chồn bất an, ăn gì cũng không thấy ngon miệng, bánh ngũ độc chỉ xé một góc ăn cho có.
A Xán cũng không muốn ép nàng ăn, từ nhỏ lệnh ái đã không thích bánh ngũ độc, cố ý chuẩn bị một phần hoa quế cao để chốc nữa lệnh ái có đói sẽ ăn.
Đương thêu thêm vài cái hương nan thì A Xán đột nhiên đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một lá thư có phần nhàu nhĩ đưa cho nàng: "Người của nhị gia đến báo tứ gia đã có hành động hóa ra là cố ý chờ đến tiết đoan ngọ."
"Chỉ có vậy thôi? Không còn chuyện gì khác?"
"Hắn nói lệnh ái đọc thư rồi sẽ biết."
Phó Tuyệt Ca nghi hoặc mở thư ra xem, bên trên chi chít chữ, phân nửa là giống lời A Xán vừa nói thông báo hành động của tứ nhân tra và khuyên nàng thời gian này không nên ra ngoài tránh bị phát hiện.
Nửa còn lại là Tử Cấm Thành truyền ra một đạo mật chỉ yêu cầu bát gia lập tức hồi kinh cứu giá, một khi hoàng thành bị tấn công thì Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ gặp nguy hiểm.
"Chuyện này là thế nào? Không phải đã thương lượng sẽ đưa Hoàng hậu nương nương rời khỏi Tử Cấm Thành trước khi phản quân tấn công sao?"
"Thật ra nhị hoàng tước có bảo nương nương đi nhưng nương nương không chịu đi, ngài ấy chỉ có thể đưa Du quý phi trốn ra ngoài trước..."
"Hỗn trướng!!" Phó Tuyệt Ca giận dữ xé rách lá thư ném xuống sàn: "Mẫu phi của mình thì cứu, mẫu hậu của bát gia thì bỏ mặc, nhị gia nàng rốt cuộc muốn làm cái gì đây?"
"Chuyện này không thể trách nhị gia, Hoàng hậu nương nương nhất quyết không chịu đi, nếu còn dây dưa lâu sẽ bị tứ gia phát hiện nên nhị gia chỉ đành đưa Du quý phi đi trước sau đó mới quay lại cứu Hoàng hậu."
"Đợi nàng quay lại Hoàng hậu nương nương đã bị tứ gia bắt làm con tin rồi!"
Trong đầu hiện lên hình ảnh kiếp trước của bát gia, khi Hoàng hậu nương nương vẫn còn là Quý phi trải qua một cơn bạo bệnh rồi hoăng thệ.
Bát gia suốt nhiều năm sau đó không ngừng ân hận tự trách, cái chết của nương nương vô hình chung để lại bóng ma to lớn trong lòng nàng.
Phó Tuyệt Ca không muốn chuyện tương tự lại xảy ra, trực tiếp kéo áo choàng trên giá mặc vào một đường đi ra khỏi phòng.
"Lệnh ái ngài đi đâu vậy? Lệnh ái đừng liều lĩnh, ngài đang mang thai a!!"
Phó Tuyệt Ca vừa bước đi vừa lớn tiếng quát: "Không được đi theo ta!"
"Lệnh ái không được! Ngài không nghĩ cho ngài cũng phải nghĩ cho tiểu thế tử, vạn nhất ngài xảy ra mệnh hệ gì bát gia sẽ không tha cho nô tỳ đâu!"
"Ta đi là để cứu Hoàng hậu nương nương, bát gia không trách các ngươi."
Nói xong liền đạp bệ đỡ nhảy lên lưng ngựa, không chút do dự thúc ngựa rời khỏi Kinh Châu.
"Lệnh ái!!"
A Xán đuổi theo tới cổng nhưng sức người không thể so với sức ngựa, chẳng mấy chốc bóng lưng của lệnh ái đã biến mất trong dòng người đông đúc.
"Làm sao vậy?"
Nghe tiếng nói sau lưng liền biết ai đang tới, A Xán hoảng trương túm lấy cánh tay Lý Y Cách nức nở: "Ngươi mau đuổi theo lệnh ái! Nàng nghe tin Hoàng hậu nương nương vẫn chưa rời khỏi Tử Cấm Thành liền chạy đi cứu người rồi!"
"Nguy rồi! Nương nương đi bao lâu rồi?"
"Vừa đi, ngươi mau đuổi theo nàng!"
Lý Y Cách không chút do dự chạy đi gọi thêm vài người nữa rồi thúc ngựa đuổi theo đến kinh thành.
Lại nói đến Phó Tuyệt Ca một mình một ngựa lao băng băng về phía kinh thành, mệt thì xuống ngựa nghỉ ngơi một lúc.
Trên người không mang theo nhiều bạc chỉ có mấy món trên sức đáng giá trên người đều đem bán đi.
Biết rõ bản thân không đủ sức lại đang mang thai Phó Tuyệt Ca không dám cậy mạnh, mất đến bốn ngày mới vào được kinh thành.
Lúc này quân của Đông Phương Tầm Liên đã đánh tới cổng thành.
Cảnh tượng đổ nát thê lương trong thành vượt ngoài sức tưởng tượng của Phó Tuyệt Ca.
Không dám nghĩ đây chỉ là một đợt phản quân càn quét, so với trăm con voi rừng cùng nhau dày xéo còn thê thảm hơn.
Nhưng đây không phải lúc để nghĩ nhưng chuyện đó, Phó Tuyệt Ca nhân đêm tối chui cẩu động vào Tử Cấm Thành, cũng may bụng nàng không quá lớn vẫn có thể chui lọt.
Quân triều đình đang giao chiến với phản quân, hoàng đế và Hoàng hậu thì trốn ở Dưỡng Tâm Điện không dám bước ra ngoài.
Phó Tuyệt Ca lén đổi bộ y phục cung nữ lẻn vào Dưỡng Tâm Điện, dù sao bên ngoài cũng không có người canh gác, nàng dù không giả trang vẫn có thể dễ dàng tiến vào.
Nghe động tĩnh, Thường thị lập tức vung kiếm về phía nàng: "Cút! Ngươi dám động vào bản cung, bản cung tru di cửu tộc nhà ngươi!"
"Nương nương, là ta!" Phó Tuyệt Ca cuống quít gỡ mũ trùm đầu xuống: "Là Phó Tuyệt Ca."
"Phó Tuyệt Ca? Ngươi sao lại ở đây? Bát gia sắp đến cứu bản cung rồi phải không?"
"Bát gia vẫn đang trên đường đến, ngài lo lắng nương nương ở trong cung sẽ gặp nguy hiểm nên bảo ta đến đón ngài và Hoàng thượng đi nơi khác trốn tạm, đợi sau khi trong thành an ổn rồi sẽ đến đón hai vị."
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt hốc hác tiều tụy ngờ vực quan sát nàng: "Ngươi không phải người của nghịch tử đó chứ?"
"Nô tỳ không phải, nô tỳ thật sự phụng mệnh bát gia đến đưa hai ngài đi, nếu còn chậm trễ phản quân đánh tới chúng ta sẽ không thoát được nữa!"
Trước mắt là phản quân sắp đánh vào Dưỡng Tâm Điện Thường thị căn bản không còn lựa chọn nào khác: "Bản cung miễn cưỡng tin ngươi lần này."
Phó Tuyệt Ca không chần chờ lâu trực tiếp dẫn hai người từ lối cổng sau Dưỡng Tâm Điện chui lỗ chó ra ngoài.
Thường thị ban đầu không muốn chịu nhục chui lỗ chó nhưng sau khi thấy Hoàng thượng một thân long bào bò qua cẩu động mới miễn cưỡng theo hắn bò ra.
Trước khi vào thành Phó Tuyệt Ca đã mua một chiếc xe ngựa, đầu tiên để Hoàng thượng và Hoàng hậu vào trong xe, bản thân đội sa mão che đi khuôn mặt đánh ngựa đến Kinh Châu lánh tạm.
Ngoài đường lâu lâu