"Tiện nhân! Mau dậy!"
Những cú đá liên tiếp vào lưng đem Phó Tuyệt Ca kéo tỉnh, khó khăn mở hai mắt nhìn Hoàng hậu nương nương: "Nương nương ngài cần gì sao?"
"Bản cung đói rồi, mau đi tìm đồ về ăn."
Phó Tuyệt Ca nén đau đớn ôm bụng đứng dậy, chậm rì rì cầm theo chủy thủ đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Nơi này ngoại trừ núi đá và mấy cây dại ra thì không còn gì cả, nước nàng mang theo cũng không đủ để uống nữa, nếu không nhanh chóng tìm ra nguồn nước ba người sẽ đều chết khát.
Đi lòng vòng tìm kiếm chỉ tìm được quả dại, hồ nhỏ suối nhỏ hoàn toàn không có, ôm một bụng thất vọng tìm mỏm đá nhẵn ngồi xuống.
Được rồi, là nàng tự lấy đá đập vào chân mình trách ai được đây?
Tranh thủ lót dạ bằng quả dại, nước trong quả dại tiết ra đủ để nàng giải khát, đợi bụng bớt đau mới lầm lũi quay về.
Vẫn như lần trước thấy quả dại trên tay Phó Tuyệt Ca, Hoàng hậu lại phát điên ném lung tung, nhưng một lát đói bụng lại bắt nàng nhặt về cho ăn.
Mới hơn ba ngày mà nước sạch nàng chuẩn bị cho một tuần đã bị hai người uống sạch, nàng không còn gì để uống chỉ có thể tiếp tục tìm hoa quả dại giải khát.
Chuyện như vậy không thể kéo dài được lâu, Phó Tuyệt Ca thử đủ mọi cách từ treo khăn tay lên cành cây đến tìm kiếm xung quanh có hộ dân nào không nhưng đều vô dụng.
Cứ tiếp tục thế này bát gia còn chưa đến thì mẫu tử nàng đã chết đói chết khát ở nơi này rồi.
Phó Tuyệt Ca từng nghĩ đến việc cưỡi ngựa quay về nhưng lúc đi đến đây ngựa do phải di chuyển liên tục đã mệt chết rồi, bây giờ chỉ có khung xe trống muốn về kinh cũng không thể về nữa.
Xem ra số nàng đến đây coi như đã tận rồi...
Ban đêm hơi sương lạnh lẽo, mành xe tháo xuống bị hoàng đế Hoàng hậu lấy dùng hết, nàng chỉ có thể cuộn người chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt gác đêm cho hai người kia yên tâm nghỉ ngơi.
Phó Tuyệt Ca không ngủ nổi, bụng đói réo gọi không ngừng lâu lâu lại bị hài tử trong bụng đạp mấy cái, mệt đến muốn chết đi nhưng không cách nào chết được.
Ngày thứ mười, Phó Tuyệt Ca lầm lũi cầm cành cây viết vài chữ, hy vọng có ai đi qua con đường này nhìn thấy mà cứu giúp nàng.
Nhưng đợi mãi cũng không có người đến cứu, Lý Y Cách vẫn chậm chạp không xuất hiện, Phó Tuyệt Ca trong lòng hiểu rõ lần này nàng thật sự chết chắc rồi.
Bụng to sáu tháng lại bị Hoàng hậu suốt ngày dày vò, Phó Tuyệt Ca gầy đi trông thấy, toàn thân giống như que củi biết đi, hai mắt trũng sâu không thấy tiêu cự.
Nhìn nàng bây giờ không ai dám tin nàng từng là tiểu mỹ nhân làm khuynh đảo tâm tư của hai vị đích hoàng tước.
Ngày thứ mười chín, nửa đêm bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, Phó Tuyệt Ca mệt mỏi thiếp đi bị Hoàng hậu đạp cho một cước: "Ngươi ra ngoài xem có phải phản quân đến không?"
Phó Tuyệt Ca đè nén khát vọng muốn đánh nhau với Hoàng hậu, miễn cưỡng ôm bụng to đứng dậy, tay cầm chủy thủ mò mẫm ra cửa hang kiểm tra.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn giống như là của một đội binh, hướng bọn họ đến là cách hang động không xa.
Phó Tuyệt Ca nuốt khan một ngụm nước bọt, chậm rì rì bước xuống mấy bậc đá đem bản thân giấu vào những dây leo um tùm trước cửa hang.
Nàng không ngốc đến nổi ra mặt để người khác tùy ý chém giết, mặc kệ, bảo vệ hài tử quan trọng bọn họ có muốn chém muốn giết ai thì tùy ý!
Buông bỏ so với oán hận còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Một đợt ánh sáng mạnh mẽ xông đến, Phó Tuyệt Ca chưa quen với thứ ánh sáng rực rỡ này vội vàng nhắm mắt lại, yên tĩnh bế khí nép sát vào vách đá hơn nữa.
Tiếng binh khi kêu lanh canh, tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn hơi thở nồng đậm sát ý, người đến không ít hơn hai trăm, Phó Tuyệt Ca đoán như thế.
Qua một lúc Phó Tuyệt Ca khó khăn hé mắt ra nhìn, trong bóng tối u ám thứ ánh sáng mãnh liệt từ ngọn đuốc đã soi tỏ gương mặt của tên thủ lĩnh.
Hai mắt kinh ngạc mở to, không dám tin mà dụi mắt mấy cái, thật sự là người đó?
Động tĩnh từ sau chùm dây leo truyền đến thu hút sự chú ý của thủ lĩnh, tay phải siết chặt trường kiếm chậm rãi bước đến.
Soạt một tiếng rất lớn, từ phía sau dây leo lao ra một bóng đem, còn chưa kịp phản ứng đã bị bóng đen kia ôm chầm lấy.
Đập vào mắt là mái tóc dài hỗn loạn, thân hình nhỏ thó lọt thỏm vào bộ y phục nhàu nhĩ đang mặc, chôn đầu vào ngực nàng phát ra tiếng mấy thút thít yếu ớt.
Khi chỉ nhìn vào ngoại hình Đông Phương Tầm Tuyết suýt chút không nhận ra tiểu ngốc nhà mình, mãi đến khi nghe được mùi tin tức tố quen thuộc thoang thoảng mới dám thở hắt ra một hơi.
"Đừng sợ, ta đến rồi, ta đưa nàng về."
"Ngài sao lại đến trễ như vậy? Ngài có biết ta sợ lắm không? Ta còn lo ngài sẽ không tìm thấy ta nữa!" Phó Tuyệt Ca khóc không thành tiếng, giận dỗi vung tay đánh liên tục vào người nàng: "Đồ xấu xa! Độc ác! Tàn nhẫn!!"
Không nghĩ tiểu ngốc sẽ lấy nước mắt để chào đón mình, Đông Phương Tầm Tuyết tay chân luống cuống giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt: "Ta sai rồi, ta và Lý Y Cách đã đi khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy nàng, may mà có người nhìn thấy khăn tay của nàng treo trên cành cây nên ta mới tìm đến được đây."
"Hức, đồ xấu xa, ngài...!ngài..."
Đem tất cả uỷ khuất, chua xót bản thân phải chịu đựng suốt mấy ngày qua trút hết lên người Đông Phương Tầm Tuyết: "Đều do ngài! Ta hận ngài! Ta có chết cũng không tha thứ cho ngài!"
Đông Phương Tầm Tuyết vội kéo tiểu ngốc đang kích động vào lòng, tay đặt sau lưng liên tục vuốt ve lên xuống an ủi: "Là ta không tốt, là ta vô dụng để nàng và hài tử phải chịu khổ, lần này trở về ta sẽ không để nàng chịu thêm thiệt thòi nào nữa."
"N-Ngài..." Phó Tuyệt Ca ngước đôi mắt sưng húp trũng sâu nhìn nàng: "Ngài biết chuyện hài tử rồi sao?"
"Khi ta quay về đã nghe Lý Y Cách nói, nàng mang thai cũng không báo với ta một tiếng còn tự mình chạy vào cung cứu phụ hoàng nương nương.
Nàng không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho hài tử của chúng ta chứ? Vạn nhất mẫu tử nàng xảy ra mệnh hệ gì ta biết phải sống thế nào đây?"
"Ta không nghĩ được nhiều như vậy, ta rất sợ...!nương nương chán ghét ta, không chấp nhận hài tử trong bụng ta..."
"Không sao, không sao, ngoan, chuyện này ta thay nàng giải quyết." Đông Phương Tầm Tuyết tháo phi phong đang mặc trên người choàng lên người nàng: "Ở ngoài này lạnh lắm mau vào trong xe sưởi ấm đi."
"Ngài đi với ta."
"Chưa được, ta phải vào đưa phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài."
Thấy tiểu ngốc thất vọng xụ xuống hai má, Đông Phương Tầm Tuyết không chút do dự ở trước mặt bao nhiêu người cúi xuống hôn lên môi nàng.
"Trong xe còn có A Xán và nữ quan, nàng mau lên xe để nữ quan giúp nàng bắt mạch."
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng nghe theo bát gia quay về xe ngựa, trên xe quả nhiên có A Xán và hai vị nữ quan.
Mấy ngày không gặp lệnh ái tiều tuỵ đến mức suýt chút nữa A Xán đã không nhận ra, đè nén chua xót vội vàng chạy đến ôm ghì lấy nàng: "Lệnh ái, nô tỳ rốt cuộc cũng gặp được ngài rồi! Phật tổ bảo hộ! Phật tổ bảo hộ a!"
"Đ-Đừng..." Phó Tuyệt Ca cảm thấy bụng dưới rất đau, hài tử. cũng đạp rất mạnh, khó khăn đưa tay ngăn cản cái ôm của A Xán: "Ta đau..."
Lúc này mới sực nhớ lệnh ái đang hoài thai, tay chân nhanh nhẹn dìu nàng ngồi xuống nệm: "Nữ quan các ngươi mau giúp lệnh ái bắt mạch đi!"
Hai nữ quan một trái một phải dìu đỡ Phó Tuyệt Ca nằm xuống, lấy chăn phủ kín từ cổ đến chân.
Một người phụ trách bắt mạch, một người thì kiểm tra tiểu phúc và tuyến thể bên dưới.
Mạch đập rất nhanh, hài tử trong bụng mạnh mẽ chuyển động liên tục, đây là dấu hiện tảo sản!
"Không xong rồi! Nương nương muốn sinh rồi!"
"Gì chứ? Lệnh ái mới có thai được gần sáu tháng làm sao mà sinh được?"
"Tình hình nguy cấp phải xông ngải cứu thôi!"
Nữ quan hoảng hoảng trương trương đứng bật dậy chạy ra khỏi xe ngựa chuẩn bị ngải cứu, người còn lại thì chạy đến chỗ đựng hành lý lấy ra mấy lọ đan dược.
"Nương nương, đây là thuốc định thần an thai, ngài ngậm chặt trong miệng cố gắng hít thở thật sâu, thai nhi chỉ mới sáu tháng không thể sinh vào lúc này