Cuối hạ nắng nóng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí so với đầu hạ còn gay gắt hơn. Các vị hoàng tước thạc quân đều phải ở trong cung bảo vệ sức khoẻ, những buổi tập luyện ngoài trời được Hoàng thượng đích thân giảm bớt.
Trước khi đến giờ học Ích Phương Trai đã được cung nữ làm mát, địa phương này so với học đường của các hoàng tước thạc quân khác thì tốt hơn gấp trăm lần. Dẫn đến các hoàng tước thạc quân đều chạy đến Ích Phương Trai đọc sách, hạ nhân phải dựng bình phong tách làm hai gian nhỏ. Hoàng tước đọc sách bên trái, thạc quân đọc sách bên phải còn cung nữ đều bị đẩy ra sau ngồi đợi.
Phó Tuyệt Ca trong lúc nhàn rỗi ngồi tú cho xong bức thêu tử đằng, mắt sắp mở không lên mấy lần nhịn không được che miệng ngáp. Cũng may chỉ còn vài mũi là xong, chỉ vì nó mà nàng không ngủ được một giấc ngon còn bị bát gia lạnh nhạt. Mỗi lần nghĩ đến liền muốn khóc, ba bốn ngày nay bát gia đã không cho nàng nằm chung giường rồi a!
Trong lúc Phó Tuyệt Ca đang tú hoa thì phía trên lão tiên sinh nổi trận lôi đình khiển trách thất hoàng tước.
“Ngài cho rằng mình là hoàng tước thì không cần đọc sách nữa sao? Bài tập giao về không làm, sách giao không đọc bây giờ cả bảng luyện chữ cũng không có. Ngài nói xem mình có xứng đáng là tôn tử của hoàng thất hay không?”
Thất hoàng tước ngậm hạt dẻ phình to hai má, đợi lão tiên sinh quay đi lại nhét đồ ăn vặt vào miệng. Đông Phương Tầm Tuyết ngồi phía sau nhìn thấy toàn bộ, thô lỗ đánh vào vai hắn một cái nhắc nhở, để lão tiên sinh phát hiện không chừng còn tố cáo lên chỗ phụ hoàng.
“Ngài có nghe ta đang nói cái gì không?”
Suýt chút nuốt cả vỏ hạt dẻ vào miệng, thất hoàng tử cuống quít gật đầu: “Ách, nghe, ta đều nghe!”
“Ngài nghe sao không chịu luyện chữ đọc sách? Mấy lần nương nương đến tìm ta khóc lóc nói ngài ở trong cung không nghe lời chỉ biết đi chơi, liệu ngài có nghĩ đến nương nương thương tâm thế nào không?” Lão tiên sinh nện mạnh sách xuống bàn, lưu loát đến chỗ thất hoàng tước lôi trong ngăn bàn một đống đồ ăn vặt: “Thất gia ngài nếu còn như vậy nữa thì lập tức thu dọn rời khỏi Ích Phương Trai, lão phu dạy không nổi ngài nữa!”
Nháy mắt mặt thất gia cắt không còn một giọt máu, vội vã lôi sách trong học nang bày ngay ngắn lên bàn: “Học, ta học, tiên sinh ngài đừng nói lại với phụ hoàng a!”
“Lão phu với ngài đã hết biện pháp rồi chỉ có thể nhờ Hoàng thượng can dự!”
“Tiên sinh! Ngài làm như vậy khác nào muốn lấy mạng ta?”
“Đây không phải lần đầu lão phu nhắc nhở ngài nhưng ngài cứ nhất định làm theo ý mình, lão phu chỉ có thể làm đúng chức trách đem mọi chuyện tâu rõ với Hoàng thượng. Thất gia, ngài so với bát gia còn lớn tuổi hơn sao lại không thành thục như vậy? Ngài nhìn đi có bao giờ bát gia trễ nãi đọc sách luyện chữ sao ngài không hảo hảo học hỏi?”
Thất gia bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lão bát, lão bát, ai cũng chỉ biết lão bát.”
“Thất gia, đố kị không phải tính tốt, lão phu nói là để ngài hảo hảo tu dưỡng bản thân đừng để Hoàng thượng và nương nương phải thất vọng. Ấu bất học lão hà vi*, lẽ nào chút đạo lý này ngài cũng không hiểu?” Lão tiên sinh cũng đã hết lời với thất hoàng tước, xua xua tay nói: “Ngài không hiểu thì thôi, chốc nữa lão phu đến bái kiến Hoàng thượng sẽ đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở kể rõ hy vọng thất gia nhanh chóng trấn tỉnh bản thân.”
(Ấu bất học lão hà vi: Lúc nhỏ không học về già có thể làm gì?)
“Tiên sinh! Ta biết sai rồi không được sao?”
Lão tiên sinh thu dọn mọi thứ trên bàn, hướng các vị hoàng tước thạc quân nhắc nhở: “Các vị tuổi nhỏ nên chú tâm học tập đừng để vì bất cứ chuyện gì mà sao nhãng, hôm nay đến đây thôi lão phu cho các ngài thêm thời gian đọc lại sách luyện lại chữ.”
Các vị hoàng tước thạc quân lập tức đứng dậy: “Bái biệt tiên sinh.”
Thất hoàng tước suy sụp ngã ngồi xuống đất, bưng mặt hu hu khóc: “Thảm rồi, thảm rồi, phụ hoàng mà biết lại phạt ta quỳ gối cho mà xem!”
“Ban đầu bảo ngươi thành thật luyện chữ lại không nghe.” Tam hoàng tước chỉ tay vào mặt hắn mà mắng: “Quỳ chết ngươi đi, xem lần này nương nương có nhéo hỏng tai ngươi không!”
“Tam hoàng huynh.”
Cách một bức bình phong vẫn nghe tiếng trưởng thạc quân lanh lảnh truyền sang: “Bây giờ khóc lóc cũng vô dụng, ai bảo ngươi không chịu làm bài tập.”
“Coi như cho hắn một bài học, còn như vậy nữa nói không chừng phụ hoàng để ngươi làm nhi tử của Thân vương!”
Thất hoàng tước nghe xong khóc còn thảm hơn, cung nữ phải liên tục khuyên giải mới đưa được người lên xe hồi cung. Động tĩnh lớn như vậy cũng không ai muốn ở lại Ích Phương Trai, lần lượt hoàng tước thạc quân lên xe ngựa rời khỏi Dực Khôn Cung.
Cuối cùng chỉ còn lại tứ gia, lục gia và bát gia ngồi tán gẫu.
Lục hoàng tước chưa vội về vì không có gì làm, đem bức tranh chữ cùng hoàng tỷ hoàng muội thảo luận.
“Ta xem bút tích này rồi xác thực đúng là của Cung Hiền tiên sinh.” Đông Phương Tầm Liên xoa xoa cằm, đôi lúc đưa tay sờ thử vào mặt tranh: “Bức Thuý chướng phi tuyền đồ này thật sự tinh xảo, nghe nói có người đã giả mạo được bút tích của Cung tiên sinh bán loạn trên phố thị.”
“Nào chỉ Cung Hiền tiên sinh, không biết bao nhiêu người đã bị giả mạo, ta nghe nói có vị Bá tước nào đó mua nhầm tranh giả dâng lên cho phụ hoàng đến giờ vẫn còn bị bá quan cười nhạo.”
Đông Phương Tầm Tuyết xem tranh còn không buồn chớp mắt: “Bức Thuý chướng phi tuyền đồ quý giá như vậy lục hoàng huynh ở đâu có được vậy?”
“Ta hôm qua đến chỗ phụ hoàng thấy ngài đang xem hai bức Thuý chướng phi tuyền đồ hỏi ta cái nào thật cái nào giả, các ngươi cũng biết ta thích tranh chữ thế nào mà, làm sao có thể nhìn không ra bút tích của Cung Hiền tiên sinh. Thế là phụ hoàng thưởng cho ta bức thật này làm phần thưởng, sẵn đây cho các ngươi cùng mở mang tầm mắt.”
“Lục hoàng đệ đúng là may mắn, bức tranh chữ này quý như vậy phụ hoàng cũng cho cho ngươi.”
“Tứ hoàng tỷ đừng khiêm tốn nữa a, ta nghe nói phụ hoàng khen ngươi cưỡi ngựa bắn cung tốt liền cho thưởng một bộ yên mới, các hoàng huynh hoàng tỷ khác đều phải đỏ mắt ghen tỵ.” Lục hoàng tước chẹp chẹp miệng, nhìn qua Đông Phương Tầm Tuyết vẫn yên tĩnh bên cạnh: “Lão bát, phụ hoàng lần trước đến Dực Khôn Cung có thưởng cho ngươi cái gì không?”
Ý cười trên mặt Đông Phương Tầm Tuyết đông cứng, máy móc lắc đầu: “Phụ hoàng đến khiển trách Hoàng hậu nương nương rất lâu rồi đi, ngay cả ta cũng không gặp được ngài.”
“Úc? Thật? Vậy lão bát nhà chúng ta quá đáng thương rồi.”
“Cũng không có gì đáng ngại.” Phủi phủi tay đứng dậy, hướng hoàng huynh hoàng tỷ chấp tay: “Ta còn phải hồi điện đọc sách xin phép cáo từ.”
“Đi đi.”
Đông Phương Tầm Tuyết giao học nang cho Mi Cát, quay sang Phó Tuyệt Ca vẫn đang loay hoay tú hoa: “Tiểu ngốc đi thôi.”
“A?!”
Nhìn trái nhìn phải mới phát hiện cung nữ đều đã đi hết rồi, Phó Tuyệt Ca lóng ngóng dùng kéo cắt chỉ rồi rút khung thêu ra. Vừa kịp thời gian làm xong, nàng chỉ sợ chậm trễ thêm một ngày bát gia sẽ không cho nằm chung giường nữa.
“Tứ gia, của ngài.”
Đông Phương Tầm Liên đắc ý thay đổi tư thế ngồi, chìa tay về phía Phó Tuyệt Ca ý bảo nàng tự thân mang đến. Nén giận dữ bước thêm vài bước đặt khăn lụa vào tay tứ nhân tra, xong xuôi liền quay về bên cạnh bát gia.
Lục hoàng tước yêu thích náo nhiệt cũng ghé đầu vào nhìn trộm: “Sao nha đầu của lão bát lại tú khăn cho tứ hoàng tỷ vậy?”
“Ta là kiểu người ai gặp cũng thích tất nhiên nha đầu ngốc này sẽ để tâm.”
Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt, bệnh hoang tưởng này kiếp trước kiếp sau đều không thay đổi!!!
Đem khăn lụa giở ra xem thử, nháy mắt mặt tứ nhân tra biến trắng, hồ đồ nhìn Phó Tuyệt Ca đang nấp sau lưng lão bát.
“Ngươi đang tú cái gì?”
“Đằng la, bồ tát a.”
Lục hoàng tước nhìn rõ mẫu tú trong khăn liền khanh khách cười vang: “Ha hả, cô nương ngốc này cư nhiên xem tứ hoàng tỷ là bồ tát sống nhất tâm khấn bái thờ phụng, không biết ai vừa nói người gặp người thích!”
Rất nhanh tứ nhân tra tức giận đến ngũ quan di chuyển: “Ngươi đã nói sẽ tú tử đằng!”
“Kia còn không phải tử đằng thì là gì? Nô tỳ làm đúng theo ý ngài nha, còn tú thêm cả bồ tát vào đây, tứ gia sao có thể tức giận như vậy?”
Tâm tình bát gia quả nhiên tốt hơn nhiều, đặt nắm tay dưới môi hắng giọng ho: “Tứ hoàng tỷ cũng thấy được dụng tâm của tiểu ngốc rồi, ngươi cũng nên hảo hảo nhận lấy, tú bồ tát tốn rất nhiều thời gian và lòng thành.”
“Phó tiểu ngốc ngươi xem ta là bồ tát mà đối đãi sao?”
Phó Tuyệt Ca kiên quý nấp sau lưng bát gia: “Người nhiều tạp niệm như ngài làm sao có thể trở thành bồ tát, đây cũng chỉ là muốn nhắn nhủ tứ gia tâm thanh tịnh một chút đừng nên gây thêm chuyện thị phi ồn ào.”
“Ngươi hay lắm!” Đông Phương Tầm Liên siết đến nhăn nhúm khăn thêu trong tay: “Lần sau ngươi gặp chuyện xem ta còn giúp đỡ nữa hay không!”
Dứt câu tứ