Năm ngày mười bữa Phó Yên Ca lại lấy danh nghĩa vấn an Hoàng hậu nương nương mà đến làm phiền bát gia, Hoàng hậu không những không chê phiền còn nhiệt tình đối đãi. Phó Tuyệt Ca ghen tỵ muốn chết, kiếp trước nàng chưa từng biết cảm giác trưởng bối đối đãi tốt là như thế nào. Chỉ có thể trách nàng mệnh số quá xấu lại không được lòng trưởng bối, dù có sống lại lần thứ hai vẫn bị người ta chán ghét.
Ít nhất bát gia cũng chỉ đến nói vài câu thì lại cáo bệnh quay về Diên Hồng Điện, một hai lần đầu Hoàng hậu nương nương còn tin là thật nhưng về sau liền nghi ngờ bát gia không thích Phó Yên Ca. Thế là bát gia không chỉ hứng chịu Phó Yên Ca làm phiền mà còn bị Hoàng hậu nương nương khiển trách. Biết tin Phó Tuyệt Ca đau lòng muốn chết, cũng từng khuyên bát gia hảo hảo nói chuyện với Phó Yên Ca nhưng được vài hôm chính nàng lại phình lá gan giận ngược lại bát gia. Thế là Đông Phương Tầm Tuyết bị kẹp ở giữa không thể xoay về phía nào, bất quá tâm tư đều hướng về nha đầu ngốc tiếp tục giả bệnh giả mệt không đi gặp Phó Yên Ca.
Kéo dài đến nhập thu, khảo thí chính thức bắt đầu.
Những ngày này bát gia cố gắng rất nhiều, đọc không biết bao nhiêu là sách, có thời gian liền chạy ra mã trường cưỡi ngựa. Tuy tốc độ có tiến bộ nhưng so với tứ nhân tra vẫn còn khá kém, muốn tranh đệ nhất sẽ càng gian nan. Bát gia đặc biệt nhẫn nại, thành tích bắn cung luyện quyền đều đã hơn hẳn huynh tỷ, nói không chừng vị trí đệ nhất năm nay sẽ bị thay đổi.
Phó Tuyệt Ca đích thân chuẩn bị học nang cho bát gia, so với mấy tháng trước bát gia đã nhớ chuẩn bị tiểu gian để tránh công tử bá tước công tước làm phiền. Nàng cũng chỉ cần ngồi bên trong chờ đợi tin tức, kết thúc buổi thi thì cùng bát gia hồi Diên Hồng Điện. Như lần trước bát gia không cho phép nàng đến mã trường xem thi đấu, nàng sốt ruột đi đến Ti Chế Phòng nghe ngóng sẵn tiện giúp Lôi Chưởng chế làm vài món đồ lặt vặt.
Kết quả đua ngựa đến nhanh nhất, tứ nhân tra lại giành đệ nhất, khoảng cách giữa hai người vô cùng suýt soát. Phó Tuyệt Ca nghe tin liền chạy về trù phòng làm ít món ngọt cho bát gia, vẫn như mọi lần Hoàng hậu nương nương nổi trận lôi đình mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Bát gia nhẫn nại nghe mắng, lỗ tai đều bị nhéo sưng tấy mấy vòng.
Phó Tuyệt Ca về cũng đã muộn, đau lòng giúp bát gia bôi cao dược, ngăn không được nước mắt trào ra: “Bát gia rất đau đi? Nô tỳ, hức, có làm cao điểm cho ngài.”
Đông Phương Tầm Tuyết đúng là đã bị nhéo đau nhưng xem bộ dạng tiểu ngốc mới giống bị Hoàng hậu nương nương nhéo: “Ta còn chưa khóc ngươi khóc cái gì?”
“Nô tỳ đau lòng ngài a!”
“Ta biết, lần này vẫn kém một chút nữa, nhất định lần sau ta sẽ không thua kém tứ hoàng tỷ.”
“Ngài cố gắng là tốt phải chú ý sức khoẻ.” Phó Tuyệt Ca thút thít vài tiếng, đem nắp dược cao đóng lại: “Bát gia mau nếm thử cao điểm đi.”
“Ngươi đến ngồi cạnh ta đi.”
Ngoan ngoãn nghe theo ngồi cạnh bát gia, cẩn dực bưng chén cao điểm đến. Bát gia cầm một khối cho vào miệng ăn thử, sắc mặt quả nhiên tốt lên rất nhiều còn chủ động uy nàng.
“Mấy hôm nay trời trở lạnh phải mặc ấm vào.” Bát gia dịu dàng tri kỉ giúp nàng chỉnh sửa vai áo hơi nhắn: “Nha đầu ngươi mỗi tối đều chui vào lòng ta co rúm như con tôm vậy.”
Phó Tuyệt Ca miệng nhai cao điểm, nghiêng đầu dựa vào vai bát gia: “Nô tỳ chính là sợ lạnh, bát gia không ôm nô tỳ nhất định nô tỳ sẽ bị cóng chết.”
“Ngươi tinh ranh.”
Phát ra tiếng cười khúc khích, Phó Tuyệt Ca chồm lên đặt vào má bát gia một nụ hôn còn lưu lại vụn bánh màu trắng. Đông Phương Tầm Tuyết tất nhiên phát hiện âm mưu của nàng, lập tức cắn một ngụm cao điểm rồi hôn liên tục lên mặt nha đầu ngốc.
Hai người náo đến ồn ào náo nhiệt, Mi Cát sớm lấy làm quen cũng không ngăn cản nữa, dù sao bát gia cũng chẳng chịu nghe lời nàng.
Qua bảy ngày sau kết quả khảo thí đưa đến ngự tiền, nhiều người cho rằng tứ gia năm nay vẫn sẽ giữ đệ nhất. Phó Tuyệt Ca cũng từng so sánh các hạng mục võ thí, bát gia thua kém tứ gia hai hạng mục là cưỡi ngựa và đấu vật còn lại đều chiếm vị trí đệ nhất. Nếu so với mấy tháng trước bát gia thua kém tận sáu hạng mục, hiện tại quả nhiên đã có tiến bộ.
Khác với mọi lần, hôm nay Hoàng thượng đích thân đến Dực Khôn Cung giao kết quả, hai vị tứ gia bát gia đều được gọi đến.
“Trẫm đã xem kết quả khảo thí của các ngươi rồi.” Hoàng đế chuyển tư thế thoải mái, tay gõ nhịp nhịp xuống mặt bàn: “Các ngươi đoán thử xem kết quả như thế nào?”
Đông Phương Tầm Liên nhìn lướt qua lão bát bên cạnh, trầm mặc vài phân thời gian rồi chủ động lên tiếng: “Nhi thần kém cỏi thất bại nhiều hạng mục hơn lần trước khiến phụ hoàng thất vọng.”
“Ngươi không thất bại mà còn có tiến bộ.”
Nghe phụ hoàng nói mấy lời này Đông Phương Tầm Tuyết nảy sinh sợ hãi, lẽ nào tứ hoàng tỷ vẫn đạt đệ nhất!?
“Cưỡi ngựa, bắn cung, luyện quyền đều tốt hơn rất nhiều, ngay cả hạng mục văn thí cũng có nhiều tiến bộ. Lão tiên sinh đích thân mang bài của ngươi cho trẫm xem, chữ viết lẫn nội dung câu từ đều rất khoáng đạt phong phú.”
Đông Phương Tầm Liên không giấu được vui mừng trên nét mặt: “ Nhi thần đa tạ phụ hoàng khen ngợi.”
Hoàng đế hài lòng vỗ vai nàng hai cái, hướng lão công công bên cạnh phân phó: “Mang bộ văn phòng tứ bảo vừa mới được tiến cống đến cho tứ gia đi.”
Thần sắc Hoàng hậu nương nương dần trở nên kém cỏi, hung hăng trừng bát gia một cái, nha đầu ngu xuẩn này lúc nào cũng thua kém tứ gia kia. Chỉ trách nàng không biết sinh con, để Dư thị sinh được một nha đầu có năng lực như vậy, mỗi lần nghĩ đến đều giận nghiến răng nghiến lợi.
Đông Phương Tầm Liên hoan hỉ nhận lấy bộ văn phòng tứ bảo: “Đa tạ phụ hoàng ban thưởng.”
“Làm tốt tất nhiên phải thưởng, tuy lần này ngươi không đạt đệ nhất nhưng đã có nhiều tiến bộ trẫm hy vọng ngươi lần khảo thí tiếp theo sẽ cố gắng hơn nữa.”
Lời này Hoàng thượng vừa nói ra không chỉ Đông Phương Tầm Liên mà cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng bị dọa, không đạt đệ nhất là ý tứ gì?
“Bát gia, ngươi làm rất tốt, tuy rằng thua kém tứ gia hai hạng mục võ thí nhưng văn thí ngươi đều đứng đệ nhất. Tiên sinh nói với trẫm ngươi rất thích đọc sách, ngày nào cũng tìm tiên sinh hỏi chuyện, kiến thức càng ngày càng sâu rộng. Bài thi của ngươi trẫm đã xem qua, thật sự tiên sinh không khoa trương rất đáng khen ngợi.”
Đông Phương Tầm Tuyết kích động đứng bật dậy: “Nhi thần đệ nhất sao? Phụ hoàng thật sao!?”
“Ha hả, xem ngươi vui mừng kìa.” Hoàng đế Hoàng thượng sảng khoái cười rung cả chòm râu: “Ngươi làm tốt được xếp đệ nhất là điều hiển nhiên, trẫm nhất định trọng thưởng cho ngươi.”
“Hoàng thượng, thần thiếp đã nói bát gia trong số huynh đệ tỷ muội là lợi hại nhất, việc đạt đệ nhất có đáng gì để phải trọng thưởng?” Hoàng hậu nương nương che miệng cười, choàng đến ôm lấy cánh tay hoàng đế: “Thần thiếp chỉ lo nha đầu không cố gắng học tập làm xấu mặt Hoàng thượng, xấu mặt Thường gia. Nếu đã đạt đệ nhất cũng không nên khen thưởng tránh nàng tự mãn không chịu học hành.”
“Hoàng hậu nói sai rồi, hài tử thưởng phạt phải phân minh. Làm tốt được thưởng, làm xấu chịu phạt đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nàng dạy bát gia nghiêm khắc lại không biết cách thưởng sẽ khiến bát gia cho rằng nỗ lực thế nào cũng bằng thừa, dù sao cũng chẳng được người khác công nhận.”
Hoàng hậu nương nương không nghĩ Hoàng thượng sẽ làm xấu mặt nàng trước hai hoàng tước, buồn bực thả tay hắn chuyển sang bên kia ngồi.
“Hoàng thượng muốn làm thế nào thế làm, thần thiếp không dám có ý kiến.”
“Thưởng tất nhiên phải thưởng, trẫm nghe nhị gia nói bên cạnh bát gia có một cung nữ thông minh lanh lợi lại rất hiểu chuyện giúp đỡ không ít. Trẫm nghĩ cũng nên thưởng cho nàng để tất cả cung nhân đều học theo tích cực giúp đỡ chủ tử phấn đấu.”
Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng di chuyển đến trước mặt phụ hoàng quỳ xuống khấu đầu: “Đa tạ phụ hoàng ân điển, nhi thần thay Phó thị tạ chủ long ân.”
…
“Bát gia, ngọc trạc này thật sự rất đẹp!”
Phó Tuyệt Ca đem ngọc trạc soi dưới ánh nắng quả nhiên lấp lánh sáng ngời, thậm chí nhìn thấy rõ chất ngọc trong suốt bên trong. Đồ vật Hoàng thượng ban thưởng quả nhiên không tầm thường, đem ra thị tập bán nhất định đổi được rất nhiều ngân lượng. Nghĩ thì nghĩ nhưng có cho thêm hai cái mạng Phó Tuyệt Ca cũng không dám bán đồ Hoàng thượng ban thưởng, làm như thế khác nào khi quân phạm thượng?
“Ngươi thích là được.” Đông Phương Tầm Tuyết thoải mái duỗi người trên trường kỉ, hôm nay không sợ Hoàng hậu nương nương cầm roi vừa đánh vừa mắng: “Ngươi bình thường cứ đeo ngọc trạc ta tặng, cái này