Bản thân cũng tự cảm thấy lời mình nói rất không hợp lý, Đông Phương Tầm Tuyết hắng giọng ho che giấu xấu hổ, tiếp tục kéo Phó Tuyệt Ca qua một chỗ yên tĩnh hơn. Lúc này mọi người đang ở nội đường, sương phòng vắng vẻ không có ai thích hợp để nghỉ chân trước khi nhập tiệc. Đông Phương Tầm Tuyết thuận tiện kéo Phó Tuyệt Ca vào sương phòng, hai bên mành đỏ được vén lên gọn gàng, giữa phòng còn đặt thêm một chậu than đỏ sưởi ấm.
Phó Tuyệt Ca đi quanh phòng tìm bộ dụng cụ phao trà, quả nhiên Nguyên Hòa Điện không thua kém gì Diên Hồng Điện, lướt mắt qua đã có hơn chục bộ phao trà đủ màu sắc kiểu dáng. Còn nhớ kiếp trước Đông Phương Tầm Liên rất thích uống trà, nàng mỗi ngày đều phao một bình đủ hương vị chờ đối phương đến thưởng thức nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa. Nén nhịn chua xót chọn đại một bộ dụng cụ mang đến trà án, bánh trà thơm nức mùi hà hoa, có vẻ như là hà hoa trà đến từ phương Nam.
Tiếng cười nói ồn ào từ nội điện vọng ra khiến Phó Tuyệt Ca hiếu kì, nhịn không được di chuyển ra cửa nhìn thử, quả nhiên đốt pháo rồi.
“Bát gia ngài mau ra xem!!” Phó Tuyệt Ca bỏ dụng cụ phao trà qua một bên chạy đến lôi kéo bát gia cùng ra xem pháo nổ, phấn khích đến nổi mắt cũng chẳng buồn chớp: “Pháo kìa! Thật nhiều pháo!!”
Đông Phương Tầm Tuyết cứ như vậy bị kéo ra xem một màn mịt mù khói bay, nửa điểm hình dáng của pháo cũng tìm không ra. Cung nữ nội giám qua lại hất nước dập bớt khói nhìn thấy lục hoàng tước và thất hoàng tước cầm xác pháo ném mạnh xuống đất khiến khói pháo lần nữa bay nghi ngút, quả nhiên chỉ biết phá hoại.
“Ngươi thích xem pháo nổ sao?”
“Nô tỳ chỉ hiếu kì thôi, lúc nhỏ cũng rất ít xuất phủ nên không thấy pháo nổ.”
Đông Phương Tầm Tuyết gật gù coi như đã hiểu, xoay người quay trở về sương phòng thuận tiện nhắc nhở một câu: “Vào đây, bên ngoài nhiều khói đứng lâu sẽ bị ngạt.”
Phó Tuyệt Ca nhìn thêm một lúc nữa mới chịu đi phao trà, đem ấm nước đặt lên lò than chờ sôi là có ngay một chén hà hoa trà tươi mát. So với trước đây kĩ thuật phao trà đã tốt hơn rất nhiều, mỗi lần đều được bát gia khen ngợi, lâu dần bát gia có thói quen mới chỉ uống trà của nàng phao. Cũng vì vậy mà Phó Tuyệt Ca ngày ngày đều cố gắng phao tốt hơn, mang đến những chén trà ngon nhất cho bát gia thưởng thức.
“Lời tam thạc quân nói ngươi không cần để tâm, nàng trước nay tính khí đều như vậy.”
Nghiêng đầu nhìn qua bát gia đang trầm mặc cúi đầu nhìn mũi giày, Phó Tuyệt Ca mím môi cười: “Bát gia cho rằng nô tỳ sẽ nghe theo lời tam chủ chạy ra cướp tân lang sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết tức thì ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn: “Ngươi thật sự muốn cướp... cướp tân lang?”
“Làm sao có thể?” Phó Tuyệt Ca kiểm tra ấm nước lần nữa nhưng vẫn chưa sôi: “Dù cho nô tỳ thâm tâm ái mộ tứ gia cũng không làm loại chuyện ngốc nghếch như đối đầu với Thuận Dương Công huống chi nô tỳ chưa từng có nửa điểm tình ý với tứ gia. Suy cho cùng chuyện này nô tỳ phải gánh một phần trách nhiệm, nếu không phải nô tỳ vô ý làm vài việc khiến tứ gia hiểu lầm thì mọi chuyện không khó coi đến mức này.”
“Chuyện này căn bản không liên quan đến ngươi nên đừng tự trách làm gì.” Đông Phương Tầm Tuyết dời mắt nhìn thẳng vào Phó Tuyệt Ca tựa hồ muốn nói gì đó lại nói không nên lời, chán nản buông rũ hàng mi dài: “Trong lòng ngươi nghĩ tứ hoàng tỷ là một kẻ hồ đồ không nói đạo lý có phải hay không?”
“Bát gia sao lại hỏi như vậy?”
“Tứ hoàng tỷ thích ngươi, theo đuổi ngươi không ngại mặt mũi cầu thân với ngươi nhưng ngươi vẫn cự tuyệt nàng nhất định vì ngươi cho rằng nàng là một kẻ hồ đồ không hiểu chuyện.”
Phó Tuyệt Ca thoáng ngây người, cảm giác bát gia nói lời này rất giống như đang ám chỉ gì đó nhưng nàng nghĩ mãi vẫn nghĩ không thông suốt đành đem những gì mình nghĩ bày tỏ ra ngoài: “Đối với nô tỳ mà nói nếu không phải người nô tỳ ái mộ sẽ không bận tâm đến, họ làm gì nghĩ gì đều chẳng liên quan đến nô tỳ. Nhưng nếu là người nô tỳ yêu mến, dù chỉ là một cái liếc mắt cau mày cũng thành thành thật thật để trong lòng.”
“Nói như vậy ngươi đã có người ái mộ rồi?”
Hỏi ra câu này Đông Phương Tầm Tuyết vừa mong Phó Tuyệt Ca trả lời có lại mong nàng trả lời không, suy cho cùng nàng vẫn muốn người tiểu ngốc toàn tâm toàn ý để trong lòng là nàng chứ không phải ai khác. Phó Tuyệt Ca mím môi chần chờ một lúc lâu chưa biết nên trả lời thế nào mới phải thì Mi Cát đúng lúc xuất hiện đem bầu không khí ngột ngạt phá vỡ.
“Bát gia cao...”
Còn chưa nói dứt câu đã phát hiện bầu không khí có chút bất thường, hình như bát gia vừa trừng mắt với nàng?
Mi Cát ngốc ngốc nhìn xung quanh một lượt phát hiện Phó thị cũng ở đây xem ra nàng đến không đúng lúc thật rồi. Chậm chạp bưng cao điểm đặt xuống bàn, trộm nhìn qua bát gia một cái xác định an toàn mới dám thở hắt ra, bát gia gần đây tính khí không tốt không dễ chọc vào nha.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hướng Phó thị nháy mắt ra hiệu, nhận được cái gật đầu vô sự của nàng liền xoay người rời đi.
Nước trong ấm cũng đã sôi, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng rót ngay vào bình lớn dùng nước trà rửa qua một lần mới bưng qua chỗ bát gia. Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay tiếp nhận trản trà uống một ngụm, thuận tay đẩy cao điểm về phía nàng.
Phó Tuyệt Ca vui vẻ ngồi xuống xắn tay áo thưởng thức trù nghệ của Nguyên Hòa Điện, tuy so với nàng kém một chút nhưng miễn cưỡng vẫn xem là khá ngon. Chọn một khối hoa quế cao thơm ngát đưa về phía bát gia, mặc dù biết nhiều khả năng sẽ bị cự tuyệt nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
“B-Bát gia...”
Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn qua một lần không chút do dự hé môi cắn một ngụm bánh, hai chân mày hơi nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
“Nhiều đường.”
“Vậy cái này?”
Chọn đại một khối đào hoa cao đưa đến, bát gia lại cắn một ngụm, hai chân mày không có dấu hiệu giãn ra.
“Bột.”
Thử thêm vài cái nữa nhưng kết quả chẳng mấy khả quan, hai người đành từ bỏ dĩa cao điểm trên bàn đợi đến giờ nhập tiệc.
Náo nhiệt bên ngoài vẫn chưa dứt, kiên trì đợi thêm nửa canh giờ quả nhiên Mi Cát quay trở lại thông tri phía hoàng tước đang tìm kiếm các nàng. Hai người nhanh chóng rời khỏi sương phòng đến nội điện nhập tiệc, các hoàng tước vui vẻ uống rượu, trông thấy Đông Phương Tầm Tuyết liền ra sức lôi kéo cùng chơi.
“Lão bát ngươi hôm nay muốn hoá giải ân oán với lão tứ phải đem toàn bộ hỉ tửu uống hết, uống xong rồi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì có được không?”
Chưa nghe dứt câu Phó Tuyệt Ca đã hùng hổ xông lên ngăn cản đại hoàng tước: “Bát hoàng tước dạ dày không tốt không thể uống nhiều rượu, chi bằng dùng trà thay rượu vừa bảo đảm sức khoẻ vừa hoá giải hiểu lầm hai bên.”
“Lệnh ái ngươi xem lão bát là cái gì? Nàng cũng không phải gối thêu hoa, uống hai ba chén rượu thì làm sao?” Thất hoàng tước choàng tay qua vai Đông Phương Tầm Tuyết cười đùa: “Ngươi nói có phải hay không?”
“Không phải.”
Mặt thất hoàng tước lập tức vặn vẹo, giận dỗi hất tay Đông Phương Tầm Tuyết qua một bên.
“Đừng náo nữa, người nên uống hỉ tửu không phải là lão tứ sao?” Nhị hoàng tước dễ dàng đem câu chuyện dẫn dắt đi, chỉ vào tân lang đang kính rượu tiền bối: “Mau, chúng ta không nên để lão tứ dễ dàng thanh tỉnh, đêm nay nàng còn phải động phòng nha.”
Một đám hồ ly giảo hoạt đổi mục tiêu đến chỗ Đông Phương Tầm Liên chuốc say hòng phá hỏng đêm hoa chúc quý giá của nàng. Nhờ vậy Đông Phương Tầm Tuyết thoát khỏi một kiếp nạn, kéo tay Phó Tuyệt Ca tìm một chỗ ngồi xuống né tránh đám đông hỗn loạn đang cố gắng chuốc rượu.
Hỉ yến được lên lịch từ hai tháng trước, trên dưới hai mươi món đều được sư phụ nổi tiếng nhất làm ra, mùi vị hương vị đều không có chỗ nào chê bai. Phó Tuyệt Ca chọn giò heo hầm béo mập, há miệng cắn một ngụm toàn là vị thịt thơm ngọt, vỏ ngoài mềm mại căng bóng đã ăn là không thể quên. Mấy tháng trước nàng phát hiện bản thân tăng cân rất nhanh, chỉ nửa tháng đã lên ba cân hại nàng không dám ăn giò heo hay cao điểm quá ngọt nữa. Bất quá Phó Tuyệt Ca bắt đầu hoài nghi nhân sinh, nếu không ăn giò heo vậy thì sống còn ý nghĩa gì nữa?
Mấy tháng nay không thấy Phó Tuyệt Ca ăn lại giò heo, Đông Phương Tầm Tuyết cho rằng nàng không thích ăn nữa nào ngờ vừa ngồi xuống bàn tiểu ngốc