Buổi sáng Phó Tuyệt Ca bị tiếng gọi của Mi Cát lay tỉnh, đang mơ màng thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một khay gỗ bên trên đặt xấp vải thiển hồng sắc. Nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Mi Cát liếc mắt nhìn sang nơi khác, khay vải trên tay cố gắng dúi về phía nàng.
“Tặng ta sao?”
Mi Cát hừ hừ hai tiếng: “Phí lời.”
Phó Tuyệt Ca nhẫn cười tiếp nhận lễ vật từ tay Mi Cát: “Đa tạ ngươi.”
“Thử xem có vừa vặn không, ta gửi số đo hơn tháng trước bây giờ ngươi có vẻ ốm đi nhiều.”
“Không vừa vẫn có thể chỉnh sửa nhưng mà màu sắc này ta rất thích.”
Đem y phục trên khay mở ra xem thử quả nhiên là kiểu dáng nàng hay mặc, màu sắc lẫn đường chỉ không có chỗ nào để chê bai. Đến trước gương thử ướm lên người, nhìn sơ qua có vẻ rất vừa vặn.
“Là bát gia chọn ngươi sao không thích được?”
Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị quay đầu: “Không phải ngươi tặng sao?”
“Đúng là ta tặng nhưng bát gia giúp chọn vải, một người sớm tối chỉ quanh quẩn chuyện vặt trong điện như ta làm gì có mắt nhìn tốt như vậy.” Mi Cát thả người ngồi xuống giường Phó Tuyệt Ca, quả nhiên nệm vải mềm mại hơn chỗ nàng rất nhiều: “Ngươi nhất định đã tích phúc suốt ba kiếp mới may mắn được bát gia nhìn trúng, đổi lại là người khác dù có gục chết trước mặt bát gia ngài cũng không bận tâm.”
Đưa mắt nhìn gương đồng lần nữa, hai má thoáng ửng hồng, ngón tay ghì chặt bộ y phục trong lòng. Kiểu người tâm tư kín bưng như hũ nút giống bát gia không thể hiểu nổi phong tình nhưng mỗi hành động quan tâm săn sóc đều xuất phát từ chân tâm. Phó Tuyệt Ca cùng bát gia trải qua nhiều năm không ít lần nhận chiếu cố của đối phương, hết lần này đến lần khác cảm động mà dần dần phụ thuộc vào ôn nhu điềm mật kia.
“Ngươi mau đi thay, bát gia chờ ngươi ở nội điện.”
“Hảo, ta thay xong lập tức ra gặp bát gia.”
Mi Cát lúc này mới chịu rời đi, không quên giúp Phó Tuyệt Ca đóng cửa cẩn thận.
Phó Tuyệt Ca nhanh chóng mang y phục mới đi thay, tự nhìn ngắm mình trong gương thật kĩ, quả nhiên màu sắc này rất thích hợp với nàng. Trước nay Phó Tuyệt Ca chỉ mặc hai màu là hồng và bạch, y phục màu lam cũng có nhưng ít khi dùng đến, có lẽ bát gia cũng muốn nàng thay đổi một chút. Màu sắc nhã nhặn tự nhiên, kiểu dáng cũng thoải mái linh động càng nhìn càng vừa ý.
Tự mình búi một kiểu tóc thật đẹp, tô một chút yên chi lên môi, gương mặt nhỏ nhắn phản chiếu trong gương đồng bừng sáng rực rỡ. Phó Tuyệt Ca xấu hổ đỡ má, cảm giác giống như sắp đi gặp tình lang, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Còn lo sợ bản thân không được xinh đẹp, y phục mặc không chỉnh tề sẽ khiến bát gia ác cảm.
Xoay qua xoay lại không biết bao nhiêu vòng Phó Tuyệt Ca mới chịu rời khỏi tiểu viện, đơn độc đến nội điện gặp bát gia. Trước khi đẩy cửa đi vào không quên chỉnh trang búi tóc, váy lụa lả lướt, áo lụa dài cổ cao kết ngọc đặc biệt duyên dáng. Hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí gõ cửa hai tiếng, rất nhanh Mi Cát đem cửa mở ra, dùng mắt ra hiệu nàng có thể vào. Phó Tuyệt Ca chỉnh sửa cổ áo lần nữa rồi bước vào nội điện, từ xa trông thấy bát gia vân đạm phong khinh thưởng trà, chuyên tâm đến mức không phát hiện nàng đang đến.
“Bát gia.”
Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Phó Tuyệt Ca đứng cách nàng vài bước chân. Mỹ nhân như hoa như nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn thoáng ửng hồng, đôi mắt đào hoa trong trẻo tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm đơn thuần. Thiển hồng sắc y vừa vặn tôn lên da thịt trắng tuyết, cảm giác giống như một khối ngọc thạch nguyên vẹn tinh xảo không pha lẫn nửa điểm tạp chất. Bất tri bất giác tim đập nhanh đến khó tin, tay chân trở nên luống cuống, xấu hổ cúi đầu ho khẽ hai tiếng lấy lại bình tĩnh.
“N-Ngươi xong rồi?”
“Ân, xong rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết máy móc đứng dậy, tim vẫn đập rất nhanh rất mạnh, liếc mắt nhìn Phó Tuyệt Ca: “Chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Phó Tuyệt Ca tinh ý phát hiện bát gia ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mắt nàng, trong lòng không khỏi đắc ý một phen, chủ động bước lên nắm lấy cổ tay bát gia. Quả nhiên bát gia đầy mặt kinh hỉ, suy nghĩ một lúc vẫn chọn đáp lại nàng, cùng nhau nắm tay rời khỏi Diên Hồng Điện.
Xe ngựa sớm chờ sẵn bên ngoài, thấy bát gia xuất hiện nội giám vội vã hạ thang xuống đồng thời đưa tay muốn dìu bát gia lên xe. Nào ngờ bát gia cự tuyệt ý tốt của hắn tự mình leo lên xe ngựa, còn tự tay dìu tiểu cung nữ bên cạnh. Mi Cát phải ở lại xử lý chuyện trong Diên Hồng Điện nên không cùng đi, tiễn bát gia xong liền quay lại Diên Hồng Điện.
Gió tuyết vần vũ, xe ngựa lộc cộc lăn bánh cuốn theo một ít cành khô. Trong xe được huân ấm áp, trà cụ điểm tâm cũng được chuẩn bị đầy đủ tránh bát gia nửa đường khát nước đói bụng. Phó Tuyệt Ca trước tiên phao một ấm trà bích loa xuân, hương trà thơm ngát chầm chầm lan toả khắp mã xa.
Trà bát gia thích nhất là long tĩnh, cả tháng nay hỉ tiệc liên miên nên long tĩnh chẳng còn bao nhiêu bát gia chỉ có thể dùng tạm bích loa xuân. Cẩn dực bưng chén trà đến chỗ bát gia, kính cẩn dùng cả hai tay dâng lên.
“Bát gia thỉnh dùng trà.”
Đông Phương Tầm Tuyết thuận tay tiếp nhận nhưng chưa vội uống, vén mành quan sát khung cảnh trên đường: “Ít nhất cũng nửa canh giờ nữa mới đến nơi ngươi có muốn ngủ một chút không?”
“Có thể?”
Phó Tuyệt Ca trộm nhìn xung quanh, mã xa tuy là có lớn nhưng chỗ đặt than lô ấm áp nhất lại ở bên cạnh bát gia, nếu ngủ nàng cũng không muốn nằm ở nơi lạnh lẽo kia.
“Có chăn và chẩm đầu.”
Nương theo ngón tay chỉ của bát gia, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng mang gối đặt lên vai bát gia, chăn thì trải rộng phủ xuống một khoảng sàn xe. Đông Phương Tầm Tuyết mạc danh kì diệu quan sát, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiểu ngốc đã thản nhiên gối đầu lên vai nàng kéo chăn đi ngủ.
“…” Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được chọt hai cái vào má nàng: “Tiểu ngốc ngươi ăn gan hùm rồi sao?”
Phó Tuyệt Ca đáng thương uông uông mắt nước: “Bên kia lạnh.”
“Ngươi liền nằm lên vai ta?”
“Bên cạnh bát gia ấm áp, nô tỳ rất thích.”
Tâm tình vừa hòa hoãn lại bị lời nói của Phó Tuyệt Ca trêu chọc xấu hổ, Đông Phương Tầm Tuyết dời mắt nhìn sang nơi khác, hai vành tai nhuộm đỏ tố cáo tâm tình chủ nhân. Phó Tuyệt Ca đắc ý che miệng cười trộm, tiếp tục dựa đầu vào vai bát gia từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đông Phương Tầm Tuyết không dám cử động sợ sẽ làm Phó Tuyệt Ca thức giấc, liên tục giữ nguyên tư thế cứng nhắc đến tận lúc xe ngựa dừng lại. Ngoài trời đổ tuyết lớn, mã xa đi mất nhiều thời gian hơn so với dự tính, hai vai Đông Phương Tầm Tuyết hoàn toàn mất đi cảm giác.
Mã xa dừng trước Phụng Hư Cư, nội giám cải trang thành mã phu nhanh chóng kéo thang xuống, thuận tay vén mành hướng chủ nhân bên trong báo cáo.
“Đã đến Phụng Hư Cư.”
Đông Phương Tầm Tuyết gật đầu thật khẽ, quay sang nhìn Phó Tuyệt Ca vẫn đang ngủ ngon lành trên vai nàng, cầm lòng không nỡ đánh thức nàng. Đã rất lâu mới nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của tiểu ngốc, lúc này Đông Phương Tầm Tuyết chỉ muốn quay mã xa hồi cung kéo dài thêm thời gian gần gũi.
Nội giám bạch nhãn lang cất giọng cao thêm một quãng: “Đã đến Phụng Hư Cư, tiểu chủ tử có thể xuống xe ngựa.”
Bị tiếng kêu the thé của nội giám gọi tỉnh, Phó Tuyệt Ca mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, đập vào mắt là gương mặt vặn vẹo khó coi của bát gia.
“Đến nơi?”
Đông Phương Tầm Tuyết miễn cưỡng gật đầu thay cho câu trả lời, hận không thể bóp chết tên nội giám bên ngoài. Hai người một trước một sau bước xuống xe ngựa, nội giám dọn dẹp thang gỗ rồi di chuyển xe ngựa sang nơi khác đỗ.
Phụng Hư Cư quanh năm đông đúc náo nhiệt, người ra kẻ vào không dứt, cứ mỗi tháng lại tăng thêm vài tiểu nhị nhưng vẫn không đủ tiếp khách. Trước sinh thần vài ngày bát gia đã kịp cho Mi Cát đặt nhã gian tốt nhất trong Phụng Hư Cư bằng không hôm nay đến hoàn toàn không còn chỗ ngồi.
Lưu thị và A Xán đã đến trước nửa canh giờ, vừa trông thấy Phó Tuyệt Ca liền mừng rỡ đẩy luân ỷ ra đón. Phó Tuyệt Ca vui vẻ chạy vào lòng Lưu thị, vòng tay câu chặt cổ nàng, chỉ cần được ở bên cạnh nương thân đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.