Phó Tuyệt Ca được bát gia ôm lên giường, vai trái đau buốt nhắc nhở nàng hành động ban nãy có bao nhiêu liều lĩnh.
“Ta không sao, bát gia ngài đi thay y phục trước đi.”
“Thay sau cũng được.”
Mi Cát mang y phục mới bước vào nghe thấy hai người nói chuyện liền xen ngang: “Phó tiểu ngốc nói đúng, bát gia dầm mưa cả ngày nếu còn không chịu thay y phục sẽ nhiễm phong hàn. Đến lúc đó thật sự bệnh rồi lấy ai chiếu cố tiểu ngốc đây?”
Đông Phương Tầm Tuyết chần chờ một lúc cũng chịu đứng dậy thay y phục, còn Phó Tuyệt Ca sẽ do Mi Cát giúp thay.
Đem ngoại sam lẫn máu và nước mưa tháo xuống, miệng vết thương hằn dưới lớp băng vải đặc biệt đáng sợ. Mi Cát không dám nhìn thẳng, từ từ tháo băng vải cũ ra chiếu theo nhắc nhở của Thái y giúp Phó Tuyệt Ca đắp bột thuốc và thảo dược rồi băng trở lại.
“Ngươi đúng là liều mạng thật, vết thương dính ướt rất khó hồi phục a.”
“Ta làm sao có thể nhìn bát gia một mình chịu phạt?” Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa trướng: “Vạn sự biến hoá, tứ gia mất đi chỗ dựa là tiên Hoàng hậu khổ sở bao nhiêu năm cuối cùng cũng được vinh sủng.”
“Ban nãy ta nghe cung nữ nói Hoàng thượng rất xem trọng tứ gia còn ban thưởng đặc biệt hậu hĩnh, còn tính toán năm sau sắp xếp cho tứ gia xuất cung lập phủ. Nói cũng đúng, dù sao tứ gia không màn nguy hiểm xả thân cứu giá, Hoàng thượng xem trọng là lẽ dĩ nhiên.”
Phó Tuyệt Ca nhìn vai trái bị Mi Cát băng như đòn bánh, hai chân mày tức thì chau lại: “Ta vẫn không hiểu tại sao thích khách lại tấn công ta? Lẽ nào thật sự muốn ngăn cản bát gia cứu giá?”
“Ngươi xác định là thích khách?”
Nghe tiếng nói Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn thử, không ngoài dự đoán chính là bát gia.
“Lúc bát gia vừa đi nô tỳ đem lừa cột ở cái cây gần đó định chạy theo xem tình hình thì phát hiện trên cây xuất hiện một hắc y nhân.” Phó Tuyệt Ca cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, môi mím chặt thành đường: “Không hiểu sao cảm thấy hắc y nhân rất quen mắt nhưng lúc đó mưa lớn lại bị cành lá che khuất nên không nhìn thấy rõ.”
Đông Phương Tầm Tuyết nhặt mũi tên trên bàn quan sát một lúc: “Hình dáng mũi tên phổ thông bất kì ai cũng có được, nhưng biết được hành tung của phụ hoàng chỉ có thể là người thân thiết bên cạnh. Lúc khởi hành vào rừng hoàng tước phân thành nhiều hướng, ta và ngươi đi hướng đông vào, những người khác đều đi hướng bắc, chỉ có phụ hoàng và lục hoàng huynh là đi từ hướng tây. Nếu nói cứu giá phải là lục hoàng huynh nhưng tại sao tứ hoàng tỷ lại có mặt đầu tiên?”
Nghe xong những lời bát gia vừa nói Mi Cát bất tri bất giác rùng mình: “Lẽ nào tứ gia dàn xếp?”
“Chúng ta không có bằng chứng không thể xác định có phải tứ hoàng tỷ an bài chuyện hành thích này.”
“Khoan đã.” Phó Tuyệt Ca từ trên giường ngồi bật dậy, đưa tay sờ soạng cánh tay xác định vết thương: “Nô tỳ vừa nhớ ra một chuyện, lúc hắc y nhân bỏ chạy có làm rơi một món đồ trùng hợp cứa vào tay nô tỳ.”
Đông Phương Tầm Tuyết nhẹ nhàng nâng cánh tay nàng lên xem thử, miệng vết thương rất cạn không thể do vật sắc nhọn gây ra. Mi Cát hiếu kì đưa mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến một thứ vội chạy đi lấy sau đó mang về một miếng ngọc bội.
“Bát gia ngài xem cạnh ngọc bội liên tử này rất sắc.”
Vừa nhìn thấy mảnh ngọc bội Đông Phương Tầm Tuyết liền thốt lên: “Liên?”
“Hình như tứ gia cũng có một miếng liên tử ngọc bội.”
Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi hồi lâu, cố gắng tái hiện cảnh tượng bị hắc y nhân hành thích: “Nếu mảnh ngọc bội không ở trên người nô tỳ nhất định còn ở chỗ đó.”
“Mi Cát ngươi đi kiểm tra, đừng để ai nhìn thấy ngươi vào rừng.”
Mi Cát khom lưng nhận mệnh nhanh chóng rời khỏi trướng, một mình lặng lẽ tiến vào rừng tìm kiếm mảnh ngọc bội mà Phó Tuyệt Ca nói đến. Bầu không khí trong phòng ngột ngạt khó chịu, bát gia không có tinh thần, ngay cả Phó Tuyệt Ca cũng không còn tâm tư đùa giỡn nữa.
Mọi việc phát sinh không khác so với kiếp trước, ngày tháng tới đây bát gia sẽ phải chịu đủ lạnh nhạt của Hoàng thượng thậm chí Thường gia cũng bị liên lụy tước hết binh quyền. Còn tứ nhân tra lại đắc sủng được bá quan văn võ ra sức nịnh bợ, âm thầm ở phía sau lôi kéo quan viên tìm đường trở thành Thái tử, nghe nói còn có quan hệ bất chính với Kim Chiêu dung. Nếu nàng đoán không lầm tứ nhân tra cùng Kim Chiêu dung quan hệ mật thiết, chính vì vậy Kim Chiêu dung mới âm thầm đốc xuất nàng bày tỏ với tứ nhân tra gả vào tứ vương phủ.
“Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”
Phó Tuyệt Ca thuận thế dựa lưng vào tường, đem chăn kéo lên che kín bụng: “Có ba điểm kì quái.”
“Ngươi nói xem?”
“Thứ nhất, lục gia vốn được Hoàng thượng sủng ái nên theo ngài tiến vào rừng từ hướng tây, sau đó Hoàng thượng trong lúc săn mãnh hổ gặp thích khách nhưng người đến cứu giá không phải lục gia mà là tứ gia. Lẽ nào lục gia cũng giống chúng ta bị cầm chân bên ngoài nên chậm trễ cứu giá? Thứ hai, số lượng thích khách là bao nhiêu? Theo suy luận ban nãy chỗ chúng ta một người, chỗ lục gia một người, chỗ Hoàng thượng là một đám người không rõ số lượng, liệu các quan nhân khác có gặp tình trạng giống chúng ta? Thứ ba, tại sao thích khách lại tấn công nô tỳ thay vì chặn ngài giống như lục gia? Nếu đúng như vậy đồng nghĩa với việc thích khách biết rõ bát gia quan tâm nô tỳ sẵn sàng vì nô tỳ từ bỏ cứu giá, bằng không chẳng ai làm loại chuyện vô nghĩa như vậy.”
“Có đạo lý.” Đông Phương Tầm Tuyết khẽ nhướn mày, ngón tay mân mê chén trà đến nguội lạnh cũng không phát hiện: “Xác định được mảnh ngọc bội kia đến từ đâu sẽ biết được thích khách do ai phái đến, người này hành vi lớn mật xem ra không đơn giản chỉ muốn ngăn cản chúng ta cứu giá.”
Tầm nửa nén nhanh thời gian sau Mi Cát lén lút quay trở về trướng bồng, đem ô tùy tiện ném vào một góc rồi chạy vào báo tin.
“Tìm được rồi!” Mi Cát lấy trong ngực áo một miếng ngọc bội liên tử đặt vào tay bát gia: “Nô tỳ đến chỗ cột lừa tiểu ngốc nói quả nhiên tìm được miếng ngọc này trong bãi cỏ, bên ngoài mưa rất lớn nên khó phát hiện.”
Vừa nhìn đã nhận ra chủ nhân của miếng ngọc bội, trong lòng Phó Tuyệt Ca một trận lạnh lẽo, Đông Phương Tầm Liên thật sự muốn lấy mạng nàng.
Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt ngọc bội liên tử đến trắng bệch: “Hóa ra người chủ mưu mọi chuyện là tứ hoàng tỷ, nàng thủ đoạn càng lúc càng cực đoan rồi.”
“Nô tỳ vẫn không hiểu, rõ ràng tứ gia rất thích Phó tiểu ngốc sao lại bắn ra mũi tên có thể lấy mạng nàng? Ban nãy Thái y cũng đã nói chỉ cần chậm một chút Phó tiểu ngốc sẽ bỏ mạng, tứ gia hẳn không nỡ ra tay độc ác như vậy.”
Phó Tuyệt Ca yên lặng hồi lâu rồi nói: “Có hai khả năng, thứ nhất tứ gia bắn mũi tên này đã tính toán kĩ lưỡng, biết rõ bát gia sẽ không thể nhìn ta bị thương không cứu sau đó chấp nhận từ bỏ cứu giá. Thứ hai tứ gia thật sự muốn lấy mạng ta, chỉ cần ta chết rồi bát gia nhất định sẽ sụp đổ. Nhưng cách này tương đối liều lĩnh rất dễ khiến bát gia nảy sinh ý chí chiến đấu tìm kiếm sự thật.”
“Đúng là đáng sợ!” Mi Cát rùng mình một cái: “Chúng ta nhân chứng vật chứng đều có đủ bát gia ngài mau đi tố cáo tứ gia hãm hại chúng ta đi!”
“Không được.” Đông Phương Tầm Tuyết đặt lại ngọc bội xuống giường, chậm chạp nâng tay xoa mi tâm đau nhức: “Chỉ một miếng ngọc bội không thể chứng minh tứ hoàng tỷ là chủ mưu vụ hành thích này. Hơn nữa phụ hoàng đang tức giận ta cứu giá chậm trễ, lúc này đi cáo trạng chỉ khiến phụ hoàng nghĩ ta vì muốn lật ngược tình thế mà vu oan giá họa cho hoàng tỷ. Tình hình này đối với chúng ta vô cùng bất lợi, ít nhất cũng phải đợi mọi chuyện yên tĩnh trở lại mới tính toán đến chuyện thu thập chứng cứ.”
Phó Tuyệt Ca lật ngược miếng ngọc bội kiểm tra, bên trên quả nhiên khắc tên của Đông Phương Tầm Liên nhưng cũng không