Mưa đêm trong rừng đặc biệt đáng sợ, giữa tiếng gió lùa qua tán lá xuất hiện một số tiếng động của thú săn mồi, đôi mắt vô hình trong đêm chờ đợi con mồi tiến vào cấm địa. Giày vải đạp trên đất in hằn dấu vết, nước mưa đọng thành vũng, xa xa nghe thấy tiếng sói tru giữa đêm đen vắng lặng.
Ba người trước sau tiến vào trong rừng đến chỗ Phó Tuyệt Ca cột lừa, trong đêm lừa vẫn bình thản đá chân ăn cỏ, đôi mắt đen láy toả ra ánh sáng khác lạ.
Nhị hoàng tước cầm đèn lồng soi sáng bãi cỏ xung quanh: “Ngươi nói Mi Cát nhặt được ngọc bội ở đây?”
“Phải, là ngay bãi cỏ gần chỗ cột lừa.” Đông Phương Tầm Tuyết hướng đèn dọc theo cái cây Phó Tuyệt Ca chọn để cột ngựa: “Nàng nói từ đây ngẩng đầu lên nhìn thấy hắc y nhân, lúc đó mưa lớn nhìn không rõ hình dáng.”
“Nếu nhìn lên liền thấy chỉ có cái cây này.”
Lục hoàng tước tiến đến gần, ánh đèn hắt lên những cành cây nhưng chẳng thấy nhìn ngoài tán lá rậm rạp.
“Vị trí này không tồi nha, dù trời không mưa nhìn lên cũng sẽ không nhận ra.”
“Lục hoàng huynh ngươi giúp ta cầm đèn.”
“Úc?” Lục hoàng tước đưa tay tiếp nhận đèn lồng, nghi hoặc nhìn lão bát xắn tay áo: “Này, ngươi đừng nói leo lên đó nha?”
“Ta phải kiểm tra một chút, nếu đúng là đứng ở vị trí khuất như vậy lúc bắn tên sẽ để lại dấu vết trong cành cây.”
“Để ta giúp người.”
Giao đèn lồng trên tay cho lục hoàng tước, nhị hoàng tước nhanh nhẹn xắn tay áo đứng phía dưới đỡ Đông Phương Tầm Tuyết bám vào cành cây leo lên. Loạt động tác đặc biệt nhanh nhẹn, không đến nửa khắc đã an toàn đứng ở vị trí của hắc y nhân nhìn xuống.
“Làm sao?”
“Thấy đầu và vai.”
“Khoan đã, để ta suy nghĩ một chút.” Lục hoàng tử sờ cằm ra vẻ đăm chiêu, nghĩ đến gì đó đột nhiên kêu lên: “Tứ hoàng tỷ có vẻ không muốn lấy mạng Phó Tuyệt Ca chỉ vì vị trí này có hơi khuất lại khá cao nên chỉ có thể chọn một vị trí an toàn là vai mà bắn xuống. Nhưng nàng quên mất Phó Tuyệt Ca là quân quý chịu không nổi một kích, mũi tên vô tình trực tiếp xuyên qua vai.”
“Cũng có khả năng.” Nhị hoàng tước soi đèn về phía tây, lớn tiếng nói: “Lão bát ngươi xem từ vị trí ngươi đứng chạy đến chỗ phụ hoàng bao xa?”
“Dùng khinh công chỉ mất vài phân.”
“Ta nhớ rõ tứ hoàng tỷ xuất hiện là từ phía đông chạy đến, xem ra suy đoán của chúng ta không sai rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết bắt đầu vào việc chính tìm kiếm xung quanh xem thử có dấu vết phóng tên lưu lại hay không. Tìm kiếm một lúc phát hiện cành cây phụ cận thẳng một hàng không có lá, nhất định là bị lực phóng của tên làm rơi. Từ từ bò ra một chút nữa, tay sờ soạng trên cành cây, quả nhiên có dấu vết.
“Sao rồi?”
“Đầu mũi tên có gai nhọn, cành cây ở đây hằn lên vết giống như đầu gai.”
“Vậy là rõ rồi, lão tứ đích thực đã đứng từ vị trí này bắn trúng Phó Tuyệt Ca rồi dùng khinh công chạy về chỗ phụ hoàng, nhưng chúng ta vẫn chưa có bằng chứng chứng minh đám thích khách có liên quan đến nàng.”
Đông Phương Tầm Tuyết từ trên cây nhảy xuống an toàn đáp đất: “Muốn tra ra mối liên hệ chỉ có thể hồi kinh, ta tin vụ hành thích này tứ hoàng tỷ đã sắp xếp từ trước.”
“Hảo, vậy chúng ta quay về trước đợi hồi kinh sẽ bàn đối sách.”
Ba người hoà vào bóng đêm đen kịt quay về trướng bồng, mưa rơi rả rít, mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Mắt thấy sắp qua một canh giờ Phó Tuyệt Ca sốt ruột hé cửa ra xem thử, nếu bát gia còn chưa chịu về phải đợi đến sáng hôm sau thị vệ thay người mới có thể thoát thân. Đúng lúc trông thấy bóng đen từ trong rừng lén lút tiến về phía các nàng, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ quan sát xung quanh, xác định an toàn liền mở rộng cửa cho bát gia tiến vào.
Bát gia dễ dàng lách người vào trướng bồng thuận tay cởi bỏ áo choàng ướt sũng nước mưa, thoải mái thở hắt ra một hơi: “Không đi chuyến này thật sự không thể phát hiện được thủ đoạn của tứ hoàng tỷ.”
“Rốt cuộc ngài tìm thấy cái gì?”
Đông Phương Tầm Tuyết cởϊ áσ ngoài ném lên bình phong: “Ngươi nói xem.”
“Bên ngoài trời tối như vậy muốn tìm thấy đồ vật cũng rất khó, chỉ có thể tìm kiếm vết tích xung quanh cái cây mà nô tỳ cột lừa.” Phó Tuyệt Ca nghiền ngẫm một lúc lâu liền đưa ra kết luận: “Có phải ngài tìm thấy được dấu vết mũi tên bắn ra từ trên cây?”
“Không sai, trong tán lá phát hiện dấu vết bị bắn rơi, còn có cả vết lõm hình đầu gai trên cành cây.”
“Nhiêu đây chỉ đủ chứng minh tứ gia từng xuất hiện ở đó bắn mũi tên về phía nô tỳ, nhưng không chứng minh được tứ gia cùng đám sát thủ có quan hệ.”
“Đây cũng là điều ta đang suy nghĩ, đám sát thủ kia toàn bộ bị tứ hoàng tỷ gϊếŧ chết không để lại bất kì manh mối nào muốn tra rõ thật sự không dễ dàng.” Đông Phương Tầm Tuyết cầm trản trà một hơi uống cạn, dầm mưa cả ngày đầu óc có chút mông lung: “Không còn sớm nữa chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai lại tính tiếp.”
---------------------------------
“Ngươi xem đây là cái gì?”
Hoàng đế giận dữ nâng chân đạp vào vai Đông Phương Tầm Tuyết ngã xuống đất trước ánh mắt kinh hãi của tất cả hoàng tước: “Thành tích của ngươi vốn dĩ rất tốt nhưng bây giờ lại tuột xuống tận tám hạng? Là tám hạng đấy! Ngay cả tiên sinh cũng than phiền ngươi thượng khoá không chú tâm!”
Đông Phương Tầm Tuyết chậm chạp nhặt bảng điểm của mình lên xem, lần này nàng chỉ đứng hạng tám, thua kém cả những công tử Bá tước Hầu tước.
Sau khi kết thúc khoá học tiên sinh sẽ gửi bảng thành tích của các hoàng tước đến chỗ Hoàng thượng, trên đó ghi đầy đủ điểm số và xếp hạng theo thứ tự từ cao đến thấp. Kết quả này được gửi đến sau khi mọi người trở về từ trường săn Mộc Lan nhưng thời gian thi lại trước đó một tháng.
“Ngươi hảo hảo giải thích cho trẫm!”
“Nhi thần không có gì để giải thích.”
“Hảo cho ngươi bát gia, vì một cung nữ mà bỏ mặc sinh tử của phụ thân không màn bây giờ còn chểnh mảng đọc sách, có phải ngươi cho rằng trẫm không dám phạt ngươi!?”
Lục hoàng tước nhịn không được mở miệng giải thích: “Phụ hoàng tam tư, chuyện kết quả nhi thần có thể thay bát hoàng muội giải thích.”
Hoàng đế trong lúc tức giận gạt phăng lời hắn: “Không cần ngươi nói giúp nó!”
“Mọi chuyện không phải như phụ hoàng đã nghĩ, bát hoàng muội thành tích kém cỏi là vì chuyện của Hoàng hậu nương nương. Từ khi Hoàng hậu nương nương bị phạt bát hoàng muội ngày đêm lo nghĩ không còn tâm tư đọc sách luyện chữ, đây cũng xem như một mảng hiếu tâm.”
“Hoàng hậu nương nương thật sự đem nhi tử có thiên phú nhất của trẫm dạy hư rồi!” Mỗi khi tức giận gương mặt Hoàng thượng sẽ đỏ bừng lên, khắp người tản mát khí thế vương giả uy hiếp: “Xem bộ dáng của ngươi đi, không có tiền đồ! Trẫm hận lúc trước không đem ngươi giao cho ma ma dạy dỗ!”
Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt bảng điểm đến nhăn nhúm: “Nhi thần nhất định sẽ cố gắng.”
“Bên cạnh có quân quý ngươi còn có thể đọc sách được sao? Hả?”
Kiểm tra công khoá mỗi học kì đều là Đông Phương Tầm Tuyết được khen ngợi, lần này đổi lại thành Đông Phương Tầm Liên được phụ hoàng tán dương còn ban thưởng một khay lễ vật phong phú. Đối với thành tích học tập của mình Đông Phương Tầm Tuyết sớm đã đoán trước được, nàng ngày ngày đều chạy đến chỗ Hoàng hậu nương nương xem tình hình làm gì còn tâm tư đọc sách. Phụ hoàng trách phạt nàng cũng không thấy oan uổng, đành phải tự trấn tỉnh bản thân tiếp tục cố gắng.
Bầu không khí trong điện ngột ngạt đến khó chịu, không có vị hoàng tước nào dám ngẩng đầu lên, lửa giận của phụ hoàng lớn như vậy e rằng bát hoàng muội khó lòng thoát được.
“Ngươi lập tức thu dọn đến Hiệt Phương Điện, trẫm không muốn hoàng tước của trẫm biến thành bộ dáng thất bại như vậy!”
“Hiệt Phương Điện?” Lục hoàng tử kinh hãi đưa mắt nhìn Đông Phương Tầm Tuyết thuỷ chung khấu đầu: “Bát hoàng muội sắp mười tuổi rồi còn đưa đến Hiệt Phương Điện sẽ bị hạ nhân chê cười.”
“Ý trẫm đã quyết đừng dong dài!”
“Phụ hoàng tam tư, nhi thần thiết nghĩ bát hoàng muội không nên đến Hiệt Phương Điện!” Nhị hoàng tước mặc kệ tai hoạ giáng xuống đầu chủ động lên tiếng nói giúp bát hoàng muội: “Hiệt Phương Điện tuy có ma ma quản giáo nhưng các ma ma vốn ít học, cả đời chưa từng đọc qua sách thánh hiền làm sao có thể dạy dỗ bát hoàng muội? Lẽ