Xin cậu để cho anh cùng chia sẻ khó khăn!
Tiêu Kính Dương ngẩn người tiêu hóa nội dung lời khẩn cầu của anh mà lòng đau xót khôn tả.
Cậu nắm chặt hai nắm tay lại, gân xanh hằn lên và cơ ngực phập phồng, tố cáo sự hỗn loạn của chính cậu.
Hàn Kì Minh tha thiết nhìn cậu, trong đầu là muôn vàn những câu từ yêu thương da diết nhưng chỉ có thể mắc lại nơi cuống họng, lúng túng khẩn cầu.
Anh biết sai lầm trong quá khứ của anh là không thể chối bỏ, dù bằng cách này hay cách khác vẫn là cái dằm trong tim cậu không thể lấy ra.
Kì Minh biết cho dù lí do là gì, thì việc cậu bị tổn thương là thật, do đó anh không có lời biện minh nào cho chính anh để vơi bớt đi tội lỗi.
Tội lỗi là dòng cảm xúc đen tối và đậm đặc, nhấn chìm anh trong những đêm dài đăng đẳng.
Nó như thứ chất gây nghiện, quấn lấy anh và bám riết không tha.
Chỉ có Tiêu Kính Dương mới có thể giải độc cho anh, nhưng cậu sẽ không chấp nhận anh thêm một lần nào nữa.
Tiêu Kính Dương chớp chớp mắt, khóe mắt bỗng cay xé như có ai đánh đổ bình rượu nặng khiến hơi rượu đổ tràn trong mắt cậu.
Đồ khốn Hàn Kì Minh đang nói mớ sao? Cậu vừa thấy chua xót lại vừa hài hước đến độ mỉa mai.
Tiêu Kính Dương nghiêng nghiêng đầu, mái tóc rũ xuống trán và ánh mắt loang loáng như có nước.
Trong đáy mắt cậu là muôn vàn những luồng cảm xúc không tên, xoáy sâu vào trong anh như dao bén nhọn.
Cậu từ tốn lên tiếng:
"Hàn Kì Minh, anh định chia sẻ với tôi như thế nào?"
Hàn Kì Minh không nói được một từ nào, ậm ừ trong cuống họng vì giọng điệu ẩn giấu sự cuồng nộ của cậu.
Tiêu Kính Dương đi lại trong phòng, đôi chân thon dài dừng lại trước tấm gương cỡ lớn.
Phản chiếu trong đó là khuôn mặt méo mó vì đau khổ và thù hận của cậu cùng dáng vẻ nín nhịn cúi đầu của anh.
Chúng ta từng gắn bó, cớ sao lại ra nông nỗi này?
Tiêu Kính Dương cay đắng nói.
"Hai năm trời tôi đi, nhưng một phần nào đó lại hi vọng anh sẽ tìm tôi.
Chỉ cần anh giải thích một câu, hoặc chỉ cần đến ôm tôi, có lẽ tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho anh.
Nhưng không một ngày nào tôi chờ đợi anh xuất hiện.
Anh đang ở đâu suốt thời gian đó".
Tiêu Kính Dương quay người lại, gằn giọng và cười khổ sở:
"Anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của anh, với người vợ xinh đẹp và đứa con của hai người.
Anh hạ nhục tôi, dứt khoát chia tay tôi và rồi để tôi chạy trốn như một thằng hèn và chờ đợi như một thằng ngu.
Hàn Kì Minh, làm người đừng nên tham lam quá.
Đạo lý này hẳn anh rõ đúng không?"
"Tôi xin lỗi".
Hàn Kì Minh cúi đầu, chấp hai tay trên trán và thành khẩn.
Từng lời chất vấn của cậu làm lòng anh tan nát đến không sao thở được.
Chưa khi nào anh ngừng yêu cậu, nhưng anh có thể nói gì vào lúc này khi sự thật là anh đã làm tổn thương cậu đến thế.
Tiêu Kính Dương đưa tay lên che mắt, cố ngăn lại những giọt nước mắt yếu mềm như muốn trào ra.
Nỗi đau đớn tủi nhục năm đó chưa một giây phút nào là vơi cạn, chỉ có một ngày một đầy thêm.
Cậu là đồ thất bại vì không thể quên anh như hy vọng.
Càng cố quên thì lại càng nhớ, để rồi tự mình giày vò tự mình vỗ về vết thương.
Cậu hít sâu một hơi và khàn giọng:
"Tôi từng là một thằng không quan tâm đến kinh doanh gia tộc, lười biếng chỉ thích tự do, nhưng bây giờ tôi không muốn sống như vậy nữa.
Tôi cũng không còn là thằng nhóc cần anh bảo vệ cho nên anh hãy cút ra xa tôi một chút.
Anh không biết khi máu điên của tôi mà nổi lên thì sẽ cắn người như thế nào đâu".
Tiêu Kính Dương nói xong một hơi, nhìn thẳng vào mắt Kì Minh như ra lệnh.
Cậu ngạo nghễ và lạnh lùng nhưng Kì Minh chỉ thấy cậu như con báo bị thương đang cố bảo vệ chính mình.
Một phần trong anh muốn lao đến ôm hôn cậu cho thỏa nỗi nhớ cồn cào bấy lâu, mặt khác trong anh còn ngần ngại trước những gai nhọn cậu tự dựng lên để bảo vệ bản thân.
Kì Minh giằng xé giữa hai luồng suy nghĩ, môi mím lại và toàn thân căng cứng.
Tiêu Kính Dương chỉ cười khẩy cho qua chuyện.
Cậu khịt mũi, toàn thân lạnh toát vì chỉ mang chiếc áo sơ mi.
Áo choàng thì ở ngoài xe còn áo nỉ thì chắc ở đâu đó trên sàn nhà gần quầy rượu.
Hơi lạnh khiến cậu vô thức chà tay vào với nhau và lông mày không khỏi nhíu lại.
Kì Minh thấy vậy, cởi áo choàng ra và khoác lên người cậu.
Tiêu Kính Dương hất vai khiến chiếc áo rơi xuống đất.
Hành động dứt khoát ấy khiến Kì Minh đau đớn đến tột