Cô quay sang nhìn đối phương rồi nói:"Trạm kế tiếp là về đường Thanh Hoà ạ".
Gã nhận được câu trả lời nhưng có vẻ vẫn không hài lòng càng ngày càng xít lại gần cô hơn.
Xe chạy băng băng trên đường, vô tình chạy trúng ổ gà nên xe bị xốc, gã nhân cơ hội ôm lấy người cô, sờ mó lung tung khiến cô sợ hãi vội vàng đứng dậy.
"Này! Anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy".
"Cô bé, cô làm gì phản ứng mạnh vậy? Lúc nãy đường bị xốc, tôi là sợ cô té nên mới giữ cô thôi".
"Từ nãy đến giờ, anh cứ xít lại gần tôi, tôi đã tránh xa rồi nhưng anh vẫn cố tình ngồi sát tôi còn lợi dụng sàm sỡ tôi nữa, nếu anh còn tiếp tục thì tôi sẽ báo cảnh sát".
"Rõ ràng là cô vu khống tôi, cô xem trên xe nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, nếu tôi là tên quấy rối thì những cô gái kia cũng bị tôi quấy rối từ lâu rồi sao chỉ có mình cô lên tiếng chứ?".
"Anh..."
"Sao cứng họng rồi à? Cô bé, anh đây chỉ là không có chỗ ngồi nên mới ngồi sát cô bé như vậy, cô bé đừng vu oan cho anh đây chứ!".
"Tôi là nhân chứng.
"
Tôn Chu Minh không biết từ khi nào lại xuất hiện trong chuyến xe buýt này, từ khi lên xe đến giờ cô lại không phát hiện ra.
"Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh quấy rối cô gái này, anh còn ba lần bốn lượt cố tình ngồi sát cô ấy để giở trò, mau xin lỗi cô ấy và cút ngay đi, trước khi tôi gọi cảnh sát".
"Thằng ranh, mày là ai mà phá hỏng chuyện tốt của ông đây".
Gã thẹn quá hóa giận tung nắm đấm về phía Tôn Chu Minh.
Tôn Chu Minh giữ tay gã lại đánh cho một trận nhừ tử rồi đem gã đến đồn cảnh sát.
Trên đường trở về hắn cũng mời cô dùng bữa.
Nói thế nào thì hôm nay cũng là hắn giúp đỡ cô, dù có ghét đến mức nào đi nữa cũng coi như là cảm ơn hắn đi.
Cô cũng không muốn mắc nợ ân tình của hắn.
Thế là cô cùng hắn ngồi taxi đến một nhà hàng gần đó.
Trong xe hắn hỏi tình hình gần đây của cô và cả quan hệ của cô và anh tiến triển đến mức nào rồi.
Cô không nói gì nhiều