Bà bán hàng chuyên nghiệp ở cách vách, vừa đến liền chú ý ngay đến “bạn cùng ngành” hôm nay của mình.Mới bắt đầu đã căng thẳng như thế này rồi.
Sao bọn họ có thể xui xẻo như thế được cơ chứ, hai quầy bán tất lại nằm sát cạnh nhau.Người cùng ngành đương nhiên sẽ là kẻ thù, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của bản thân.Vô tình hữu ý quan sát một lúc lâu, cuối cùng thở hắt một hơi, lập tức đưa ra kết luận, chỉ là ba đứa ranh con chưa trải sự đời, không là trở ngại quá lớn!Cái gì cũng không hiểu, còn định đi buôn bán, đúng là nghé con không sợ cọp?Bà ta đã có kinh nghiệm buôn bán nhiều năm, mấy thứ đồ dùng như tất vớ này ấy hả, xỏ vào trong giày rồi chẳng ai nhìn thấy, nên dù bị lủng một lỗ ở gót chân hay ở đầu ngón chân thì chẳng ai biết hết?Bình thường có rất ít người bởi vì chuyện mua tất mà đặc biệt chạy đến chợ đêm một chuyến làm gì.
Tất cả đều là tiện đường đi dạo, nhìn thấy mấy thứ đồ hay hay liền tấp vào xem, cuối cùng tiện tay mua luôn một hai đôi mang về.Cho nên, bán loại hàng hóa như tất vớ thì phải có đầy đủ các thể loại.Không chỉ tất mà những thứ khác cũng phải đầy đủ.Cái gì mà đồ cắt móng tay, khăn tắm, kẹp tóc các thứ, hay là mấy vật dụng nhỏ nhặt thường dùng hằng ngày.
Có thể nói càng nhiều đồ, càng dễ thu hút khách đến mua.Cho nên, mấy đứa nhìn vào xe đẩy của bà ta mà xem, đủ mọi thứ.
Tính sơ sơ cũng phải mấy chục một trăm thứ đồ khác nhau chứ chả đùa.
Đây mới đúng là bộ dạng của người làm ăn kinh doanh!Mấy đứa nhìn cái sạp cách vách xem, đếm qua đếm lại, cũng chỉ có năm sáu kiểu dáng.
Tùm lum mấy cái hàng hóa đắt tiền hơn một chút cũng có không ít, nhưng mà đắt chết đi được, tụi bây bán thì ai mà mua chứ.Xe của bà ta cũng có loại tất cao cấp.
Nhưng dù đẩy đi khắp chợ này cả đêm, khả năng cũng chỉ bán được một hai đôi là cùng.Năm nay, người nào người nấy đều nghèo túng, kẻ có tiền chắc đếm được trên đầu ngón tay.
Mấy đôi tất có thương hiệu này nọ, mười mấy hai chục đồng một đôi, tốt thì có tốt đấy, nhưng ai mà nỡ mang vào chân cơ chứ.
Vì thế có thể bán được một hai đôi đã là tốt lắm rồi.Sau khi đã đánh giá xong sản phẩm của đối thủ cách vách, lại đánh giá sang ba tên nhóc, lại khóe miệng bà ta khẽ bĩu xuống đầy kinh bỉ.Mới mấy tuổi đầu không lo học lo hành, đã nảy sinh ý tưởng muốn vào đời lăn lộn.
Mà ba đứa bọn chúng, tuyệt đối là thành phần kém cỏi nhất!Mấy đứa nghĩ mà xem, tuổi còn trẻ thế kia, sức lực lại lớn, bộ dạng nhìn cũng ra gì đấy.
Như vậy bọn họ làm cái gì còn không tốt hơn việc bày sạp bán ở đây?Nói trắng ra, chính là không có tiền đồ, chẳng là cái thá gì hết!Bà ta thầm mắng người ta không có tương lai, nhưng lại không nhớ rằng, bản thân chẳng phải cũng đang bán tất đấy sao?Nhưng mà, đây chính là quan niệm của thế hệ bọn họ.Thanh niên ấy mà, phải mạnh dạn xông về phía trước, phải đi ra ngoài.
Còn việc làm ổ trong cái nơi rách nát này của Thượng Bắc, không chuyên tâm học hành, chính là không có tiền đồ.Hơn nữa, bà ta đã tìm được một cảm giác ưu việt khi nhìn ba cái tên nhóc trước mắt!Lòng thầm nói, may mắn là tên nhóc nhà mình hiểu chuyện, biết đường học hành.
Nếu nó mà giống ba cái thằng này, bà ta không phải là sẽ tức chết hay sao?Càng nghĩ càng vui vẻ, cảm thấy thời tiết ngày hôm nay thật đẹp làm sao, chợ đêm chắc chắn sẽ có rất nhiều khách.
So với ba cái tên ngốc đằng kia thì chắc chắn việc làm ăn của bà ta sẽ không tệ chút nào.Đừng nhìn sạp hàng của bà ta không lớn, chợ sáng, chợ đêm, thêm việc bình thường cũng hay bày bán ven đường, một tháng sơ sơ cũng