Quay lại bên cạnh đám bạn học, mấy tên chơi cùng nhau cứ nhìn chằm chằm về phía đó:- Đó là mẹ cậu à?Tống Đại Chí không vui vẻ lắm, gật gật đầu:- Ừm.Bạn học cũng chẳng nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại trên người của Tề Lỗi:- Đó không phải là Tề Lỗi lớp 9/5 ư? Sao lại ở đây?Tống Đại Chí cẩn thận nhìn qua một lần nữa:- Vậy hả? Tớ cũng không quen biết gì mấy.Thật sự cậu ta chẳng quen biết gì lắm về Tề Lỗi, chỉ mới nghe qua danh tiếng.Một đứa bạn khác cũng nói:- Hai người phía sau anh ấy nhìn rất giống anh Đường và anh Ninh nhỉ?Tống Đại Chí vừa nhìn, nhất thời không thể thốt nên lời:- Không thể nào! Mắt có bị sao không thế!Không muốn ở lại đây thêm nữa, liền giục:- Quan tâm bọn họ là ai làm cái gì, đi đi đi, đi đánh bóng nào!Nói xong, kéo đám bạn bước đi.Đường Dịch, Ngô Ninh và Tề Lỗi không phải là người bình thường, bọn họ đều là những nhân vật hô mưa gọi gió ở Nhị Trung, trâu bò không ai sánh được.
Gia đình có quyền có thế, là sự tồn tại khiến cho mấy đứa bình thường như bọn chúng phải ngước đầu nhìn.Người như vậy có thể bày sạp bán hàng ở đây sao? Đùa cái quái gì vậy chứ?Con trai đi rồi, ở bên này bà ta cũng không thềm để ý chuyện con trai coi thường nghề nghiệp của bản thân, mà ngược lại còn cảm thấy rất tốt.Biết mất mặt là đúng rồi!Biết mất mặt, tụi bây mới ngoan ngoãn học hành chăm chỉ, tương lai sẽ không giống như ba thằng lôm côm trước mặt này, không phải làm cái nghề kiếm kế sinh nhai giống như bà đây.Người ở khu chợ đêm mỗi lúc một đông, rộn ràng nhốn nháo, lũ lượt nối đuôi nhau rảo bước.Bà ta vừa rao tiếng bán hàng, vừa không quên nhìn chằm chằm sang bên phía Tề Lỗi.Cùng ngành mà, phải chú ý nhiều hơn một chút.Chỉ trong chốc lát, bà ta đã có người đến mở hàng, bán hai đơn, tổng cộng được 7, 8 đồng.Còn bên này thì không may mắn như thế.Chỉ có mấy mặt hàng như thế, vừa liếc mắt đã nhìn thấy rõ ràng, cơ bản là ai dạo chợ đêm cũng sẽ tùy tiện nhìn qua một cái.
Vừa nhìn liền biết được bọn họ bán những thứ gì.
Không nhìn thấy thì thôi, chẳng có người nào dừng lại để quan sát hết.Nhìn chằm chằm một hồi, lại cảm thấy nhàm chán, trong lòng thầm nhủ, tốn công nãy giờ của bà đây.Tên nhóc họ Châu trong cái phim gì gì đó nói câu gì mà hay lắm kìa…“Không thú vị chút nào!”- Bà chủ, đôi tất chơi bóng này bao nhiêu tiền vậy?Lại có một vị khách dừng chân lại xem đồ, hai người dẫn theo một đứa nhỏ.Bà ta nhìn một cái đã biết, là mua cho đứa bé con.Vội vàng niềm nở đón tiếp:- Cái này hả? Cái này 5 đồng! Cô xem xem chất lượng của cái này rất tốt, vừa bền lại có tính đàn hồi cao.
Đứa nhỏ thích đá bóng hả? Yên tâm đi, có dùng một năm cũng không rách được.Bà mẹ vốn chỉ muốn đến hỏi một chút, vừa nghe thấy lời này liền không nhịn được mà cầm lên nhìn hai cái.Mua đồ cho trẻ con, cái chính là phải thật sự bền.
Mấy đứa bé nhoi nhoi cứ như được gắn mũi khoan vào chân hay sao ấy, mang tất đôi nào đôi nấy vào chân là chưa đến mấy ngày sau đã rách tươm không ra hình dạng gì nữa rồi.- Năm đồng thì hơi đắt nhỉ? Rẻ một chút đi!Bà ta bĩu môi:- Tiền nào của đấy mà!Rồi cầm đôi tất lên kéo qua kéo lại:- Cô xem này, chất lượng như thế, rất đáng 5 đồng mà đúng không?Bà mẹ cũng kéo thử vài cái, xác thực được chất lượng không tệ.
Nhưng bên cạnh hình như cũng là hàng bán tất, ánh mắt bất giác bay qua bên đó.Bà ta biết, sạp của Tề Lỗi bên kia cũng bán tất chơi bóng, chất lượng chẳng kém gì với hàng của bà ta ở bên này.Sợ là sẽ mất khách, tìm