Được rồi, hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh vào 10.Khu vực thành phố Cáp Nhĩ Tân thống nhất 10 giờ sáng ngày 5 tháng 7 sẽ mở hệ thống tra cứu điểm thi.Đừng cho rằng một vài nhóm phụ huynh hình như đều tỏ ra thờ ơ sau kỳ thi.Thật ra trong lòng đã như một con mèo cào từ sớm rồi, họ chỉ chờ xem kết quả thi ngày hôm nay thôi.Cho dù Tề Quốc Quân và Quách Lệ Hoa cũng biết kết quả thê thảm của Tề Lôi chẳng đáng để mong chờ.Nhưng...!biết đâu đấy thì sao? Trong lòng ít nhiều gì cũng có cảm giác như vậy.Bầu không khí của cả ba nhà có chút kìm nén, khiến cả ba người không dám thở mạnh.Nói thật thì, lúc này Tề Lỗi cũng rất căng thẳng.Hắn đã áng chừng được điểm số rồi, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng.Mặc dù trong mắt nhiều người, việc học không phải là phương tiện cần thiết để một người trùng sinh thăng tiến trong cuộc sống.
Nhưng Tề Lỗi lại không nghĩ vậy, hắn nghĩ thời đi học là ký ức tuổi trẻ quý giá nhất đối với bất kỳ ai.Sống lại một đời, hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì dù chỉ là cái nhỏ nhất.Với lại, so với bản thân Tề Lỗi thì vấn đề học tập được cha mẹ quan tâm hơn rất nhiều.Phụ huynh kiểu Trung Quốc thì luôn muốn cống hiến sức lực cả cuộc đời cho con cái.Trong mắt bọn họ, ở tuổi này, cho dù Tề Lỗi kiếm được bao nhiêu tiền, cho dù có hiểu chuyện và ngoan ngoãn đến đâu, cũng kém xa so với vị trí thứ nhất trong kỳ thi.Nếu bảo họ lựa chọn, họ sẽ chọn cái sau mà không chút do dự.Kiếp trước, mười sáu tuổi của Tề Lôi khiến bố mẹ hắn thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.Đời này, là một đứa con trai, hắn muốn được bù đắp.Khi đồng hồ treo tường vừa điểm 9 giờ 55, trong phòng khách nhỏ của nhà họ Tề đã không còn tiếng động.Quách Lệ Hoa tắt TV đi, Tề Quốc Quân ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh vào nhau trong vô thức.
Ngón tay cái ra sức xoa, chẳng biết đang xoa cái gì.Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng ve sầu ngoài cửa sổ, và tiếng đồng hồ treo tường đang tích tắc từng giây.Tề Lỗi không chịu được nữa, gượng cười:- Bố, hay con đi ra ngoài trước nhé? Con sợ xấu hổ.Quay sang Quách Lệ Hoa:- Mẹ, nhà mình giấu kỹ mấy cái đầu chổi chưa? Lát nữa không được đánh đâu đấy!Nhưng mà, chẳng vui chút nào, bố Tề và mẹ Tề chỉ lạnh lùng trừng hắn một cái, không nói chuyện.Tề Lôi lập tức ngậm miệng.Còn Tề Quốc Quân nhìn con trai mình đang cố gắng làm dịu bầu không khí, vụng về và nực cười, trong lòng có chút lo lắng.Một tiếng thở dài:- Hừ!Vẫn câu nói đó:- Lúc trước không lo học giờ hối hận rồi à?…Nhân lúc chưa tới mười giờ, Tề Quốc Quân cựa mình, còn phải làm rõ một số chuyện với thằng con.- Đầu đá.- Con đây, bố nói đi.Tề Quốc Quân sắp xếp ngôn ngữ một chút:- Chuyện đi học của con, trước đó bố đã thảo luận với mẹ con rồi.- Vâng.- Chả phải con nói bài kiểm tra con làm cũng ổn sao? Có thể đạt 300 điểm không?- Vâng.- Bố và mẹ nghĩ như này, con nghe xem thế nào."- Dạ!- Bố không muốn phí tiền cho còn đi học ở trường trọng điểm nữa.
Bố thấy con cũng không có khiếu học hành.- Dạ?- Con cũng đừng lo, với điểm số của con, thỉnh thoảng thi tốt hơn cũng không chứng minh được điều gì.
Thi đỗ trường nào thì đi trường nấy học cho rồi.
Bố không yêu cầu cao ở con, chỉ cần có cái bằng tốt nghiệp là được.- !!!!!!?Thấy sắc mặt Tề Lỗi thay đổi, Tề Quốc Quân vội nói:- Không phải bố không quan tâm đến con, cũng không phải là gia đình chúng ta không đủ khả năng chi trả mấy chục nghìn tệ ấy.
Bố với mẹ nghĩ thế này.
Con cũng không học giỏi.
Chi tiền vào chỗ không cần thiết, chẳng thà bố mẹ chịu khó làm ăn hơn, dùng số tiền tiết kiệm trong nhà để