Tào Cẩn Du thân thể cuối cùng cũng khoẻ lại, Lộ Văn bỏ rất nhiều công vụ ở lại E thị cũng bắt đầu bận rộn với công việc của ông, một chuyến công tác sẵn tiện đến chỗ của Ba mẹ vấn an.
"Ba thực không ngăn cản chuyện này sao?" Ngồi trong phòng khách, vốn nghĩ là mẫu thân biết chuyện giữa Thanh Thiển cùng Ảnh Niên sẽ kiên quyết phán đối, ai ngờ bà lại cùng với phụ thân chung một chuyến tuyến, Lộ Văn nhất thời không biết phải nói sao.
Nhưng ngay sau đó nhớ đến lệnh điều cử của Thanh Thiển ông lại bắt đầu lo lắng: "Thanh Thiển thực sự muốn bị điều đến L huyện, Tiểu Niên trở về chỉ sợ......."
"Chỉ sợ cái gì?" Lạnh lùng quét mắt nhìn nhi tử.
Trước mặt cháu gái ông đôi khi giống như lão ngoan đồng nhưng lúc này là nghiêm túc thật sự.
Lộ Ái Quốc cũng biết việc Thanh Thiển bị điều đi, ông đặt mạnh chung trà xuống bàn: "Cũng đã dung túng nó quá lâu rồi, con nhìn nó xem.....!Có còn chút tác phong quân nhân mà chuyên tâm công tác không?"
"Việc này......." Đúng là không biết phải nói gì.
Cứ tưởng rằng phụ thân sẽ nghĩ cách dấu nhẹm chuyện này.....!Ai ngờ lại bày ra thái độ như thế.
Lộ Văn hơi chút khó xử đến cả lúc lâu cũng không dám mở lời.
"Tôi nói lão già à! Ông muốn đứng về phía Ảnh Niên thì phải làm cho trót." Phó Cẩm Miên nhìn nhi tử bị trượng phu bức đến nghẹn lời, bà cũng không phải chỉ là một phụ nhân cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám nói: "L huyện là địa phương thế nào, Thanh Thiển là một nữ nhân chân yếu tay mềm mà buộc phải đến đó, nếu có gì nguy hiểm thì phải làm sao?"
"Lý Thiệu An gả đó..........!thực ra tôi cũng biết mộ số chuyện liên quan tới hắn." Giơ tay gãi gãi cằm, Lộ Ái Quốc trầm tư một lát rồi nói: "Lão Tấn có nói qua mấy năm nay hắn luôn chằm chằm vào cái vị trí Bí thư huyện uỷ.
Quyết định lần này của Thanh Thiển đúng là có điều không ổn."
"Vậy ông còn nói? Nhanh chóng nghĩ cách ngăn nó lại đi." Phó Cẩm Miên vừa nghe ông nói thì vỗ vào tay ông: "Lão Tào cũng thật là......!Sao có thể đem nữ nhi mình bỏ lại một nơi như vậy...."
"Tôi nghe nói Lão Tào vốn điều Thanh Thiển đến S thị, muốn nó ở lại đó bình ổn mà suy nghĩ lại mấy năm, nhưng tính tình của Thanh Thiển.......!Xem ra so với Chị gái Thị trưởng của nó có vẻ thâm sâu khó dò." Thu liễm dáng vẻ nghiêm túc, một lão nhân lão luyện như ông cũng có đôi khi không hiểu nổi: "Ngược lại là.....!Thanh Thiển tự muốn bị điều đến L huyện."
"Cái gì?" Lộ Văn cùng Phó Cẩm Miên đều đồng loạt cả kinh, sau đó lập tức trầm hạ mi mắt không nói không rằng.
Lộ Ái Quốc tự rót cho mình một tách trà uống cạn: "Thanh Thiển nha đầu đó, từ nhỏ tôi đã không nhìn thấu nó rồi........!Đứng trước tình cảm nó có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng ngoài chuyện đó ra thì hoàn hảo đến mức tôi cũng không ngờ."
Dừng một lúc lại rót thêm một tách, nhưng lần này chỉ nâng lên rồi không làm gì ngoài chuyện nhăn mi: "Nếu đã yếu đuối trong trình cảm như vậy thì cũng không nên để chuyện cứ tiếp túc thế mãi, để tụi nó tách ra một khoảng thời gian cũng tốt."
- ------------------------
Ngày lại nối tiếp ngày, buổi diễn tập chỉ ba bốn ngày nữa là kết thúc.
Đây là lần đầu tham gia buổi diễn mà không có Mộc Vũ bên cạnh, mặc dù rất nhớ Tào Thanh Thiển, nhưng cô vẫn lo lắng cho tình hình của Mộc Vũ....!Lộ Ảnh Niên không muốn cứ tiếp tục ngây ngốc chỗ này mãi nhưng không biết phải làm sao.
"Bộ dáng ỉu xìu của cô." Dừng bên người nàng, Hoắc Phi quét mắt hừ lạnh một tiếng: "Ngắm cái kiểu đó thì cho dù địch nhân có xuất hiện cô có bắn chục phát cũng không trúng."
Đang xuất thần nghĩ ngợi đột nhiên nghe thấy giọng nói cùng hàm ý bất mãn của Huấn luyện viên, Lộ Ảnh Niên bĩu môi ngước nhìn hắn: "Tương tư thì khó nhịn, huấn luyện viên chẳng lẽ chuyện này cũng không rõ."
Nheo mắt, hắn so với mấy quân nhân khác thì có trắng trẻo hơn một chút, thoạt trông khí khái tao nhã, nhưng hành vi lẫn cử chỉ thì không một chút nhẹ nhàng, Hoắc Phi cong cong nắm tay chậm rãi bước tới gần Lộ Ảnh Niên: "Tôi thấy là cô đang muốn bị thu thập đây."
Mắt thấy hắn vung tay phải về phía mình, Lộ Ảnh Niên nhanh nhảo tránh đi, tiếp một quyền của hắn sau đó nhướng mày: "Huấn luyện viên, anh cũng nên tìm lão bà là vừa."
Lại thêm một quyền đánh tới, Hoắc phi nhếch môi cười lạnh mà không tiếp lời.
Một cú lại một cú luân phiên công kích hướng tới nàng.
Lộ Ảnh Niên cũng có lúc phải chật vật mà tránh đi sau một lúc mới chịu dừng lại.
Hoắc Phi quét mắt nhìn nàng: "Bộ dáng không thiết sống chết của cô thế này, cô nghĩ sẽ bảo vệ được ai, có thể bảo vệ ai?"
Dứt lời liền thu tay lại, câu nói của hắn giống như đòn trí mạng tập kích đầu óc Lộ Ảnh Niên.
Hoắc Phi thản nhiên rời đi sau đó.
- ------------------------
Sân bay E thị.
Đứng cách trạm kiểm soát không xa, Tào Cẩn Du hốc mắt đã có dấu hiệu đỏ lên ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng thanh lãnh của Tào Thanh Thiển, duỗi tay cầm lấy tay nàng: "Thanh Thiển."
"Tỷ........" Trên đường đến sân bay không ai nói gì đến lúc này mới chịu mở miệng.
Thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, Tào Thanh Thiển chế trụ nước mắt không được trào ra, cắn môi nhìn Tào Cẩn Du thêm một chút: "Thực xin lỗi."
Tâm như co lại, từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra được sự áy náy cùng hổ thẹn.
Tào Cẩn Du lắc đầu: "Đừng nghĩ như vậy."
Thẳng cho đến bây giờ bà mới hiểu được mọi khúc mắc trong lòng Thanh Thiển.
Bà cũng không khác gì nàng.
Còn nữ nhi vốn nhạy bén lợi hại kia đến lúc biết chuyện thì.........?
Từ lúc Thanh Thiển đến Tào gia......!Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đến một nơi xa như vậy.
Thở dài nắm chặt lấy tay Tào Thanh Thiển, lắng nghe tiếng phản lực máy bay ầm ĩ trên không.
Tào Cẩn Du ngưng mắt nhìn nàng một lúc rồi lại bỏ ra: "Mặc dù chị không biết giữa em cùng Ảnh Niên lại phát sinh chuyện gì......!Nhưng Thanh Thiển! Em nhất định........!Không được......!Xem Tỷ như một áp lực tồn tại trong lòng em."
Thân mình thoáng giật thót ngước nhìn tỷ tỷ mình.
Thật lâu mới nhẹ