Thay quần áo rời khỏi quân khu.
Lộ Ảnh Niên nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là quyết định về nhà trước chờ Tào Thanh Thiển.
Một tháng rồi không được nhìn thấy Tào Thanh Thiển.....!Đến cả nhắn tin lẫn gọi điện đều không thể.
Mọi tưởng niệm cùng dục vọng có bao nhiêu đáng sợ Lộ Ảnh Niên cũng không rõ cho nên nếu nói đến Văn phòng Cục trưởng Cục tìm nàng thì không biết bản thân làm ra cái chuyện hoang đường gì nữa.
Lộ Ảnh Niên trên đường vừa lái xe vừa nghĩ ngợi mà không nhịn được lộ ra nét tươi cười, đối với sự hiểu biết nhất định của cô dành cho Tào Thanh Thiển, nhất định sẽ rước lấy sự hờn dỗi cùng ánh mắt xem thường của nàng......!
Nhìn thẳng về phía trước mà tâm hồn cứ bay bỗng đâu đâu.
Trừ bỏ việc nghĩ đến tối sẽ mang Tào Thanh Thiển ra ngoài đón một bữa tối thực lãng mạn rồi ngày mai đến Lộ gia thăm Mộc Vũ.
Không biết khoảng thời gian này cô cùng Tiếu Tĩnh Vi thế nào rồi.
Còn có Đông Phương Vân......!Tuy nói là biết được lai lịch, cũng xác thực chuyện Mộc Vũ cùng với Đông Phương Vân ở bên nhau cũng không phải ý tồi nhưng chỉ cần nhớ đến bộ dáng ngày hôm đó của Tiếu Tĩnh Vi cô lại không ngăn được mà đau lòng.
Các loại suy tưởng cứ không ngừng hiện lên trong đầu.
Một đường thẳng tắp chạy đến tới hoa điền, đỗ xe tại gara.
Lộ Ảnh Niên thở ra một hơi muốn dẹp bỏ mọi phiền não rối rắm trong lòng.
Tạm thời đem mọi lực chú ý đều mong chờ đến khoảnh khắc Tào Thanh Thiển vui sướng tối nay.
Nhưng lúc nhìn đến chiếc xe đỗ ở gần đó thì không khỏi dừng bước.
Lộ Ảnh Niên nhíu mi mại động bước chân đi đến, cẩn thận nhìn chằm chằm biển số xe.
Một thoáng bất an dần dà xâm chiếm.
Bây giờ mẹ hẳn là vẫn chưa tan tầm......!Sao lại đến đây?
Chiếc xe cùng biển số cô rất quen thuộc, bởi vì vô luận trước hay sao khi sống lại Tào Cẩn Du mỗi ngày đều ngồi trên chiếc xe này đến chỗ làm.
Khoảng cách đến cửa càng lúc càng gần, Lộ Ảnh Niên không hiểu nổi cảm giác bất an ấy từ đâu mà thành.
Cô bất giác thả chậm bước chân, đôi tay đút vào trong túi quần siết chặt lại bắt đầu hình thành mọi suy đoán.
Ánh mắt trở nên thâm trầm sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào trong.
Bốn giờ chiều, ánh nắng không còn gay gắt như lúc giữa trưa, nhưng có thể khiến cả gian phòng khách trở nên ấm áp.
Lộ Ảnh Niên vừa vào liền nhìn thấy mẫu thân ngồi trên sô pha vô thức tự hỏi làm thế nào mà......!
Nghe được tiếng động chợt xoay người nhìn lại, đối diện với ánh mắt trông như là khủng hoảng của cô.....!Tào Cẩn Du mày siết chặt lại khẽ thở dài.
Vẫy tay bảo Lộ Ảnh Niên lại đây với mình.
Tầm mắt lập loè mông lung, mọi suy đoán dường như gần nhìn ra hồi kết.
Lộ Ảnh Niên chần chừ một lúc cũng bước tới trước mắt bà, không chút trốn tránh đối diện với mẫu thân, chờ bà mở lời.
Ngày thường khí uy phong luôn hiện hữu, nếu muốn nói gì thì trước đó bà đã suy tính hẳn hoi, chỉ cần muốn nói là có thể nói ra.
Nhưng giờ khắc này đối mặt với nữ nhi bà lại không cách nào giải thích về chuyện Thanh Thiển đã rời đi.
Tào Cẩn Du mấp mái môi rồi lại khép, thực không đành lòng nhìn thấy Lộ Ảnh Niên thương tâm.....!Còn Lộ Ảnh Niên chỉ chớp mắt vài cái không nói gì liền trước tiếp xoay người vội vả chạy lên lầu mở cửa bước vào phòng ngủ....!Mở ra luôn cả tủ quần áo....!
Mọi chuyện hồ như không phải như cô tưởng tượng, quần áo bên trong chỉ còn lại phân nữa, gương mặt hồng sắc vì sắp sửa được hưởng niềm hạnh phúc nhanh chóng chuyển sắc, Lộ Ảnh Niên bất giác lui về sau quét nhìn khắp căn phòng.
Quả nhiên một mảnh giấy nhỏ lưu lại đặt trên tủ đầu giường nhưng còn bức ảnh cô chụp cùng Thanh Thiển thì đã không thấy đâu.
"Nếu ta vẫn cứ tiếp tục như vậy......!Cả đời ta cũng không cách nào có thể ở bên cạnh Niên."
Nhẹ thuật lại câu từ viết hằng lên giấy, hốc mắt dần đỏ siết mảnh giấy đến nhào nát, một lúc lâu mới tức giận ném thẳng vào vách tường.
Ý nghĩ đầu tiên chính là hy vọng Thanh Thiển bị Tào Trà hay Tào Hành Kiện cưỡng ép bắt buộc rời đi, nhưng không ngờ.............!nàng lại muốn cô biết được rằng bản thân nàng là tự nguyện rời bỏ............!
Nước mắt không tài nào buông xuống nhưng nét ửng hồng là còn lưu mãi, Lộ Ảnh Niên ẫn nhẫn cúi đầu cắn chặt răng, thân mình run rẩy đến không thể nào khôi phục bình tĩnh, ngực liên tục phập phồng khiến người không nhìn ra được cô lúc này là đang vui vẻ hay tự giễu.....!
Tào Cẩn Du đứng ở cửa nhìn bóng dáng Lộ Ảnh Niên, cắn môi không biết lúc này phải nói gì.
Chỉ là sau một lúc thì bước đến bên cạnh cô: "Ảnh Niên."
Chớp mắt nổ lực muốn ngăn dòng cảm xúc sắp mãnh liệt bạo phát, đôi mắt sáng ngời dường như nổi lên tơ máu.
Lộ Ảnh Niên dùng sức nắm quyền đi đến ven tường ngồi xổm xuống nhặt lên mảnh giấy sau đó mới xoay người nhìn về phía mẫu thân, miệng cố gượng lộ ra nụ cười miễn cường: "Mẹ."
Lần đầu nhìn thấy gương mặt nữ nhi ai oán như vậy, Tào Cẩn Du giật mình, phản ứng đầu tiên chính là lòng như bị ai đó siết chặt lại, bước đến ôm cô vào lòng thở dài nhưng không nói bất cứ điều gì.
"Nàng đi nơi nào?" Siết mảnh giấy trong tay mình, vòng tay ôm lấy mẫu thân nhẹ giọng mở miệng hỏi, rõ ràng là cô không cách nào chịu được.
"L huyện, tỉnh Y." Tào Cẩn Du không nữa phần do dự nói địa phương Tào Thanh Thiển cư ngụ, cho dù là không cách nào tiếp nhận sự thật tình cảm của hai người nhưng trong lòng luôn không ngừng có một giọng nói cứ nhắc nhở mình không cần phải tiếp tục ngăn cấm hai người.
Nếu cứ tiếp tục miễn cưỡng.....!Có lẽ vệt máu cuối cùng nàng nhìn thấy được sẽ chính là của Lộ Ảnh Niên.
"Ân......!Cảm ơn mẹ." Tránh thoát khỏi vòng tay Tào Cẩn Du, mở ra mảnh giấy bị mình siết chặt đến nhào nát, Lộ Ảnh Niên một lần nữa nhếch môi cười khẩy, độ cong hoàn toàn trào phúng nhưng ánh mắt vô cùng ảm đạm.
Mở ra yên lặng quét mắt nhìn từng chữ một, sau đó thì xếp nó lại thực ngay ngắn bỏ vào túi quần......!Giờ mới ngẩng đầu nhìn đến mẫu thân với gương mặt vô cùng bình thản.
Thực giống như là chưa hề có chuyện gì đó phát sinh: "Còn chưa đến giờ tan tầm, Tào Thị trưởng lại cư nhiên trốn việc nga."
Lúc Lộ Ảnh Niên còn chưa trở về, Tào Cẩn Du ngồi một mình trong phòng khách xuyên qua kính cửa sổ nhìn ra ngoài cánh hoa điền, nghe trượng phu nói trước đó nó đã từng là một mảnh đất với tràn đầy sắc hoa tươi đẹp.
Tào Cẩn Du không ngừng nghĩ đến phản ứng của