"Thanh Thiển.
Dì trở về nghỉ ngơi đi." Đáy lòng nặng trĩu tiêu tán, Lộ Ảnh Niên rõ ràng thả lỏng rất nhiều, tay nắm tay Tào Thanh Thiển, nhìn thấy sự mệt mõi gần như muốn nuốt chửng nàng, dưới đôi mắt xinh đẹp cư nhiên xuất hiện quần thâm mới ý thức được nàng đã bao lâu không ngủ mà trông nom mình, cô rất đau lòng.
Siết chặt tay Lộ Ảnh Niên, ánh mắt nhu tình, Tào Thanh Thiển nhìn cô, nhợt nhạt cười trừ: "Niên nỡ để ta về sao?"
"Ngô." Bị chọc trúng tim, Lộ Ảnh Niên cảm xúc có chút biến đổi, nàng cứ nhìn thẳng vào mình, khiến cô mặt ửng đỏ cả lên: "Không nỡ ~!"
"Vậy sao còn bảo ta trở về?" Ý cười trong mắt càng tăng Tào Thanh Thiển giơ tay sờ sờ gương mặt cô, chỉ từ khi hai người xác định quan hệ, người nào đó thực là càng lúc càng ngoan ngoãn đáng yêu, khiến người ta hận không thể ôm lấy mà hảo hảo yêu thương một phen.
"Con....." Trương há mồm, tự xưng là Công quân, giờ tự nhiên khí nhược, Lộ Ảnh Niên chớp mắt, đang muốn nói gì thì cửa phòng phát ra âm thanh, cô nhìn ra.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy vào, Lộ Văn cùng Lương Di hai người một trước một sau bước vào trong, trên tay Lương Di còn cầm theo một túi thức ăn.
Trực giác nhanh chóng thả tay Lộ Ảnh Niên, chợt ý thức được phản ứng bản thân như vậy cơ hồ khơi kích động, Tào Thanh Thiển nhìn Lộ Ảnh Niên, nhìn thấy trên gương mặt là dáng vẻ ngốc hề hề lúc này mới đứng dậy: "Anh rễ, Lương Tỷ, hai người tới."
Sau vụ việc xảy ra ở Y huyện, Tào Cẩn Du mỗi khi họp hội xử lý những vấn đề quay quanh nó đều từ Toà thị chính đến thẳng bệnh viện thăm Lộ Ảnh Niên, Lộ Văn thì bận công tác hôm qua mới trở về, nhưng còn Lương Di mỗi ngày đều sẽ mang cơm đến, cùng Tào Thanh Thiển chăm sóc Lộ Ảnh Niên một chút mới về nhà.
"Ân." Gật đầu, Lộ Văn đến bên giường bệnh, nhìn thấy nữ nhi tinh thần tỉnh táo, ông cười: "Tỉnh là tốt rồi."
"Hắc." Lộ Ảnh Niên nhếch hàm răng trắng sáng, tầm mắt dừng trên túi thức ăn Lương Di mang theo, bụng là nơi phản ứng trước tiên, cả ba người còn lại trong phòng ai nấy cũng bật cười khanh khách.
Xẩu hổ lại tăng, Lộ Ảnh Niên ngượng chính mặt, bất quá da mặt vẫn dày: "Lương Di, Hôm nay Dì mang gì đến vậy a?"
Trọng sinh đến giờ, không biết đã nằm viện bao nhiêu lần rồi nữa, Lộ Ảnh Niên tự nhiên biết Lương Di đến còn mang theo gì đó thì nhất định là thức ăn, vừa nói xong cô liền nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt ý tứ rất rõ ràng.
Mở ra hộp thức ăn, phòng bệnh lập tức dậy lên hương vị hết sức cám dỗ, Quản gia đặt cháo ra bàn, không có ý định muốn uy cô, mà trực tiếp đưa đến cho Tào Thanh Thiển.
Mỗi lần Lộ Ảnh Niên nằm viện đều là Tào Thanh Thiển chiếu cố, uy cô ăn cái gì, đến việc lau mình, hầu hạ cô thay quần áo, cẩn thận tỉ mỉ đến mức tất cả mọi người ở Lộ gia cũng phải cảm khái kính nể.
Lần này nằm viện cũng không phải bị gì nghiêm trọng, đêm hôm đó té xỉu cũng là bởi vì do dầm mưa quá lâu, phát sốt nhưng vẫn một mực chạy đến Y huyện, vừa lo sợ vừa mang trong lòng cảm giác áy náy, đủ loại đả kích khiến cô không thể chịu được nên ngất đi.
Giờ thì tỉnh rồi, không giống như mấy lần trước vừa tỉnh thì vô lực, tay chống đỡ xuống nệm giường ngồi dậy, tựa vào gối đầu, tầm mắt sáng quắc mà nhìn nhìn Tào Thanh Thiển uy mình, trưng ra biểu tình cực kỳ ngốc nghếch.
"Nhị tiểu thư cùng Tiểu tiểu tỷ tình cảm vẫn luôn tốt như vậy." Từng chính mắt nhìn Lộ Ảnh Niên lớn lên, tinh tường biết rõ Tào Thanh Thiển yêu thương cô tới mức nào, Quản gia có chút cảm khái mà thốt lời, Lộ Văn ở bên cạnh nhìn hai người, thực khó phát hiện ông lúc này đang nhíu mày.
"Thanh Thiển, anh nghe chị em nói em cũng đã hai ngày rồi không ngủ, lát nữa về nhà đi." Mắt thấy Tào Thanh Thiển từng thìa uy cho nữ nhi nhà mình, mà cô cũng ngoan ngoãn từng ngụm mà nuốt vào, cháo đã vơi hơn phân nữa, Lộ Văn sắc mặt vẫn bình thản, không biết trong lòng ông hiện tại đang nghĩ cái gì: "Nếu cứ tiếp tục ngạnh như vậy, Tiểu Niên còn chưa khỏi hẳn em đã ngã bệnh trước rồi."
"Không có việc gì, em ở lại chăm sóc cho Niên Niên." Từ trên bàn lấy miếng khăn giấy lau lau khoé miệng cho Lộ Ảnh Niên, Thanh Thiển nhẹ giọng nói: "Nhiều năm qua vẫn thế này, em thực sự không sao."
"Làm sao giống được." Nếu đổi lại là lúc trước, Lộ Văn nhất định đã rời đi giống như Tào Cẩn Du, không muốn khuyên nàng nhiều thêm, nhưng hôm nay không biết vì cái gì, đôi mắt cứ gắt gao chăm chú nhìn nữ nhi, lại nói: "Tiểu Niên không phải hài tử ngốc, em về sau còn phải lập gia đình, nếu để Tiểu Niên liên luỵ sẽ không tốt."
Thần sắc chợt biến đổi, bởi vì phụ thân nói mình gây phiền phức cho Tào Thanh Thiển mà bất mãn, đối diện với ông, Lộ Ảnh Niên hơi sửng sốt: "Con mới không gây phiền phức cho Tiểu Di."
"Ai nói, Tiểu Di con còn phải kết hôn rồi sinh đứa nhỏ, sao có thể cả ngày phí thời gian ở miết bên cạnh con." Nhìn ánh mắt nữ nhi không chút nào né tránh, Lộ Văn lại chau mày, giọng nói trầm thấp vài phần: "Con cũng thiệt! Hai mươi tuổi rồi cũng nên tìm bạn trai đi."
Vì Lộ Ảnh Niên chà lau khoé miệng chợt dừng lại, biểu tình bất biến, Tào Thanh Thiển đặt khăn giấy sang một bên, tiếp tục múc thêm một thìa cháo đưa đến bên miệng Lộ Ảnh Niên, không nói câu gì.
Bĩu môi, Lộ Ảnh Niên vốn muốn phản bác, lại bởi vì Tào Thanh Thiển đưa cháo đến mà không thể không mở miệng, chỉ có thể ăn nốt, vô tình nhìn thấy sự trấn an trong mắt nàng, cưỡng chế xúc động đối với phụ thân, dùng sức nuốt xuống ngụm cháo.
Bầu không khí trong phòng bệnh không hiểu vì sao ngưng đọng vài phần, Quản gia ở bên cạnh nhìn ba người không khỏi kỳ quái, cực kỳ khó hiểu.
"Ăn xong rồi." Thực nhanh đem cháo ăn sạch, Lộ Ảnh Niên tuỳ ý thoả mãn để Tào Thanh Thiển lau miệng cho mình, rồi liếc mắt nhìn phụ thân, một lúc thì thu về chuyển sang Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, Dì về nghỉ ngơi đi, con khoẻ nhiều rồi."
Lúc này cô bảo Thanh Thiển về nhà tuyệt không phải vì sợ phụ thân phát hiện ra gì mà là thực sự đau lòng khi nhìn thấy nữ nhân cố chống