Mặc dù chật vật, mặc dù khó coi, bước chân lại vô pháp phô bài ưu nhã, nhưng Tiếu Tĩnh Vi vẫn hết sức bình tĩnh, vội đuổi kịp Bác sĩ cùng hộ lý đi phía trước.
Thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu, mới dừng lại, nàng lẳng lặng ngẩn đầu nhìn hộp đèn màu đỏ sáng rực ở bên trên cánh cửa khép chặt, thân mình lúc này mới run rẩy, khoanh tay trước ngực vô thức siết lại, tựa hồ giữa không khí mùa hè chợt thoáng qua một cơn gió lạnh kinh người.
"Tĩnh Vi tỷ." Từ lúc khoảnh khắc nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi, tâm tình liền bất an, ngó trái ngó phải đều không nhìn thấy Mộc Vũ, hơn nữa người vừa được Bác sĩ đẩy vào trong phòng cấp cứu, Lộ Ảnh Niên cũng không biết được người đó chính là Mộc Vũ.
Mộc Vũ không biết vì cái gì trước mặt Tiếu Tĩnh Vi luôn tỏ vẻ xa cách, nhưng vô luận có che dấu thế nào cô vẫn có thể nhìn ra được Tiếu Tĩnh Vi có tầm quan trọng ra sao trong lòng Mộc Vũ.
Gọi một tiếng Tiếu Tĩnh Vi, nhưng nữ nhân vẫn duy trì ngửa đầu nhìn lên ô đèn, hình như không nghe thấy cô gọi, Lộ Ảnh Niên bước đến, giơ tay khẽ khều lấy bả vai nàng, ngân thanh hơi lớn hơn: "Tĩnh Vi tỷ!"
Thân mình khẽ giật, xoay người nhìn thấy Lộ Ảnh Niên, gương mặt vốn thất sắc lại trắng bệch, hốc mắt lập tức đỏ lên, Tiếu Tĩnh Vi trực tiếp ôm lấy Lộ Ảnh Niên hãy vẫn còn đang mặc bệnh phục, chôn đầu vào vai cô, không phát ra bất cứ âm thanh gì, Lộ Ảnh Niên có thể cảm nhận rõ được vai áo mình dần nhiễm tầng ẩm ướt.
Đứng sau hai người, Tào Thanh Thiển nhìn chằm chằm Tiếu Tĩnh Vi ôm Lộ Ảnh Niên, cô chần chừ một lúc cũng vương tay nhẹ nhàng vỗ về lấy lưng nàng.
Hơi vi cắn môi, nhưng là không bước đến, Tào Thanh Thiển lơ đãng đem tầm mắt nhìn về cửa phòng, lo lắng bất giác xoẹt qua.
Lại sau một lúc, nữ nhân rơi lệ không một âm thanh rốt cuộc thu hồi lại cảm xúc, từ trong ngực Lộ Ảnh Niên chậm rãi bức ra, giơ tay không chút dấu vết che đi vệt nước mắt, ngẩn đầu thì thấy Tào Thanh Thiển ở sau lưng Lộ Ảnh Niên khoảng cách không tới năm bước chân, hơi ngẩn người, gật đầu chào hỏi rồi tiếp tục xoay người nhìn cửa phòng cấp cứu, đôi tay rũ tại bên người bất giác run lên từng cơn.
"Tĩnh Vi tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lộ Ảnh Niên gấp gáp hỏi, trong lòng hối hận tự trách mấy hôm nay chỉ nghỉ đến việc lười biếng, quên mất Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ vẫn đang trong giai đoạn dễ dàng bị người khác gây bất lợi.
"Chị cũng không biết......" Nhớ đến việc thập tử nhất sinh vừa rồi, Tiếu Tĩnh Vi ánh mắt ảm đạm, thân mình khó kiểm soát không ngừng trừu: "Lúc đầu có mấy chiếc xe theo sau bọn chị, Tiễu Vũ cùng mấy người nữa xử lý chúng theo đuôi, nhưng là vừa rẽ qua đoạn ngoặc, xe tự dưng mất thăng bằng, Tiểu Vũ em ấy......."
Nghĩ đến cảnh tượng xe mất láy cứ lao thẳng về phía trước, Tiếu Tĩnh Vi theo bản năng mà giữ chặt tay Lộ Ảnh Niên, hình ảnh Mộc Vũ lúc đó lại hiện lên trong đầu mình, hốc mắt lại đỏ.
Không cần nàng nói hết, Lộ Ảnh Niên cũng đoán được Mộc Vũ nhất định là lựa chọn bảo vệ Tiếu Tĩnh Vi mà chịu lấy phần thương tích, liếc mắt nhìn Tiếu Tĩnh Vi, chỉ thấy nàng có một số vết thương ngoài da, cô nhẹ thở ra, không hỏi nữa.
"Để bác sĩ xem qua sẽ tốt hơn." Đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào, Tào Thanh Thiển rốt cuộc mở miệng, tự nhiên cũng thấy được vết thương trên người Tiếu Tĩnh Vi, tuy nói không quá nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là tai nạn xe, phải kiểm tra kỹ lưỡng thì tốt hơn.
Lắc đầu, quật cường mà đứng đó nhìn trân vào phòng cấp cứu, Tiếu Tĩnh Vi không tái nhìn Lộ Ảnh Niên, cũng không nhìn đến Tào Thanh Thiển: "Tôi phải đợi em ấy ra."
Gật đầu, không nói nữa, đỡ Tiếu Tĩnh Vi ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, Lộ Ảnh Niên mi khẽ động, bước đến chỗ Tào Thanh Thiển, không màn đến việc nơi này là bệnh viện, trực tiếp ôm lấy người.
"Niên Niên......" Rõ ràng Lộ Ảnh Niên vẫn thần trí bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định rất khổ sở, thậm chí có thể đoán được sự hối hận cùng áy náy qua ánh mắt, Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nhu nhu tiếng nói: "Tiễu Vũ sẽ không sao đâu?"
"Ân......" Rẫu rĩ lên tiếng, Lộ Ảnh Niên vẫn muốn chôn đầu lên vai nàng, trầm thấp: "Con biết cô ấy sẽ không sao, trước kia bị thương nhiều lần như vậy, lần này khẳng định cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Ân."
Ba người cứ vậy mà chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu, không biết qua bao lâu, hộp đèn đỏ tắt ngúm, Tiếu Tĩnh Vi ngồi trên ghế lập tức bật người đứng dậy, bởi vì vội mà bước chân hơi chút loạn choạng xíu nữa thì té ngã, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng bước đến đỡ lấy nàng.
Cửa phòng mở ra, nhìn thấy Bác sĩ, Lộ Ảnh Niên dìu Tiếu Tĩnh Vi bước tới, vẻ mặt khẩn trương: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ thực hiện ca mỗ cho Mộc Vũ ra là người quen, lúc nàng mười tuổi bị thương cũng chính vị này phẫu thuật cho mình, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, giờ lại đến phiên mộc vũ.
Gật đầu, mở ra khẩu trang, Bác sĩ nhìn Mộc Vũ được đẩy ra: "Hiện tại không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng cho vết thương tốt lên là được rồi."
"Cảm ơn Bác sĩ." Gương mặt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Lộ Ảnh Niên nói với ông, một khắc cảm nhận được nữ nhân mình dìu cơ hồ sắp ngã đến nơi, cô vội vàng ôm sát Tiếu Tĩnh Vi: "Tĩnh Vi tỷ."
"Chị không sao......" Lắc đầu.
Rời khỏi vòng tay Lộ Ảnh Niên, ngưng mắt nhìn Mộc Vũ được đẩy ra, Tiếu Tĩnh Vi vội đuổi theo Hộ sĩ.
Gãi gãi đầu, xác định Mộc Vũ an toàn, rồi lại nhìn bộ dáng của Tiếu Tĩnh Vi, chớp mắt, khoé miệng gợi lên hàm ý giảo hoạt độ cong.
"Cười cái gì?" Đi đến bên cạnh Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển phiêu mắt nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm.
"Tiễu Vũ không có việc gì