Ngồi trong văn phòng, tay cầm cây bút gõ gõ lên sấp văn kiện, rồi lại buông xuống, xoay người nhìn vào màn hình máy tính, nhăn mi, cạch cạch vài phím bấm, Tiếu Tĩnh Vi vẻ mặt lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc khiến người ngồi bên cạnh ngắm nhìn gần như xuất thần.
Kéo rê chuột nhấp vài cái, đôi mày ninh lại dần dần buông lỏng, lộ ra vẻ mặt trầm tư, Tiếu Tĩnh Vi ngồi thẳng lưng, nhìn màn hình một lúc lần nữa cầm lên cây bút máy tiếp tục viết gì đó trên tờ giấy, sau khi viết xong, lại buông ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mộc Vũ đang an vị ngồi trên sô pha cách đó không xa.
Không kịp chuyển dời tầm mắt, cứ như vậy mà chạm phải ánh mắt nàng, Mộc Vũ hơi chút lúng túng mà cúi đầu, lỗ tai nỗi lên hồng sắc.
Tâm tình vốn có chút không vui, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Vũ, Tiếu Tĩnh Vi nhẹ cười ra tiếng, giơ tay xoa xoa điểm giữa mi mắt, nhìn cô cúi đầu như tìm kiếm gì đó.
Một lúc lâu, Mộc Vũ thật cẩn thận hơi trộm liếc mắt nhìn Tiếu Tĩnh Vi, thấy nàng chuyên chú nhìn vào hồ sơ, cô toét miệng, tiếp tục phát ngốc mà ngắm nhìn.
Lại thêm một lúc, điện thoại đặt trên bàn công tác vang lên, đánh gãy bầu không khí ái muội, Tiếu Tĩnh Vi hơi nhíu mày, nhìn đến Mộc Vũ thì thấy cô lập tức né đi ngó ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn nhu nhu, nhận cuộc gọi.
"..................!Vậy sao? Để cô ấy vào đi." Giơ lên mày liễu, nghe người gọi tới nói gì, Tiếu Tĩnh Vi nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi tắt điện thoại, ngưng mắt nhìn Mộc Vũ, con ngươi có chút trong suốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cộc cộc......!hai tiếng, cửa văn phòng dao động sau đó bị đẩy ra, người bên ngoài là một nữ nhân trang điểm khá diễm mạt, chính là người mà lần đó Mộc Vũ từng gặp qua - Đông Phương Vân.
Chỉ là hiện tại Mộc Vũ đã sớm không nhớ được đã gặp người này lúc nào, thấy cô tiến vào, còn tưởng là cấp dưới hay đối tác gì đó của Tiếu Tĩnh Vi, gãi gãi đầu liền đứng dậy, dự là ra ngoài một chút.
"Không cần." Ngăn lại Mộc Vũ, đôi mắt cô nhìn mình còn lộ ra mê hoặc, Tiếu Tĩnh Vi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu: "Đây là bạn chị, Đông Phương Vân."
"Nga." Gật đầu, Mộc Vũ lúc này mới nhìn đến Đông Phương Vân, nghĩ nghĩ, lại nghiêng đầu lướt mắt nhìn Tiếu Tĩnh Vi, do dự một lúc, mới đưa tay đến trước mặt người nọ, gương mặt là nghiêm túc nhưng ánh mắt lại nổi lên điểm sợ sệt: "Xin chào! Tôi là Mộc Vũ."
Lưu chuyển mâu quang xinh đẹp, nhìn Mộc Vũ một lát, Đông Phương Vân chợt cười, cũng vương tay bắt lấy tay cô, nhưng là không có ý để Mộc Vũ rút ra: "Không nhớ tôi sao?"
Tay hơi dùng sức, muốn thu về, lại phát hiện người này sao nắm tay mình chặt quá, Mộc Vũ tức khắc vô thố, nét ngài cầu cứu nhìn về phía Tiếu Tĩnh Vi, dáng vẻ nhu nhược thực sự khiến Tiếu Tĩnh Vi bất đắc dĩ thở dài.
Nàng đứng dậy bước tới, kéo Mộc Vũ về phía mình: "Em ấy mất trí, cậu đừng doạ đến em ấy."
"Mất trí nhớ.....?" Đôi mắt nheo lại quan sát Mộc Vũ, Đông Phương Vân trầm ngâm lập lại mấy chữ, qua vài giây chợt phát ra tiếng cười thực dễ nghe: "Thật hay giả vậy, y như mấy tình huống cẩu huyết trên phim?"
"Đông Phương." Cảm giác được ống tay áo bị Mộc Vũ siết chặt, Tiếu Tĩnh Vi nhăn mi, gọi Đông Phương Vân, khẩu khí không nhàn nhã như trước nữa.
"Được, mình không cười." Nói là nói vậy nhưng đáy mắt vẫn không hề che dấu được, Đông Phương Vân nhìn Mộc Vũ vì muốn né tránh mình mà nép sau người Tiếu Tĩnh Vi, khoé môi lại giương lên: "Bất quá! Mặc kệ là có mất trí hay không, đều bộ dáng câu người vậy nga."
Thần tình đanh lại, thoáng chốc không vui, nhưng vẫn đạm nhiên như bình thường, Tiếu Tĩnh Vi lắc lắc đầu, xoay người kéo Mộc Vũ ngồi trở lại sô pha: "Lúc này đến tìm mình, có chuyện gì sao?"
Hơi nhếch môi cười, nhìn Mộc Vũ ngoan ngoãn tuỳ ý để Tiếu Tĩnh Vi dẫn dắt mình ngồi vào sô pha, Đông Phương Vân tâm tình chùn xuống, Tiếu Tĩnh Vi đang đưa lưng về phía cô, cho nên không phát hiện ánh nhìn chăm chú mà cô dành cho Mộc Vũ.
Đợi đến khi Tiếu Tĩnh Vi quay người lại đối mặt cùng Đông Phương Vân, nữ nhân với khuôn mặt kiều diễm khôi phục dáng vẻ cười đến mị: "Không phải hai tháng rồi không gặp cậu? Đến thăm một chút, làm sao có thể có chuyện gì."
"Huh?" Nhướng mày, nhìn bộ dáng cười duyên, Tiếu Tĩnh Vi khoé môi cũng bất giác câu gợi, thầm tưởng, khoảng thời gian này toàn bộ thời khắc rãnh rỗi nàng đều bên cạnh Mộc Vũ, xác thực chưa từng ra ngoài dạo chơi đây đó.
Lúc đầu còn là bởi vì thương thế của Mộc Vũ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên tính là được bác sĩ cho xuất viện nàng cũng không yên tâm, cho nên mỗi ngày nàng đều phải mang theo tiểu hài tử mất trí nhớ này đến công ty, đến giờ tan tầm thì cùng nhau về, dùng cơm đều cũng ở tại nhà.
Sau đó thì phát hiện thêm một điều, Mộc Vũ hồ như rất sợ tiếp xúc với người lạ, thậm chí sợ đến mức muốn trốn đi, nàng cực kỳ đau lòng, nên mỗi ngày đều dành thời gian ở nhà với cô, cho dù có tiệc xã giao hay gì đó, có thể tránh được liền tránh.
Nàng không phải người thích lêu lổng, nhưng cũng không phải kiểu người thích suốt ngày ủng tại căn nhà trống trãi, ít nhiều cũng có chút khó chịu, nên đại đa số thời gian không có mấy buổi tiệc đêm, nàng sẽ đến Bar uống một ít rượu, từ lúc Đông Phương Vân mở Hộp đêm, thì chuyện đó cũng dần thành thói quen.
Nhưng là từ sau khi mang Mộc Vũ mất trí về nhà, nàng ngược lại cảm thấy bản thân bắt đầu thích lối sinh hoạt đơn thuần, đến bữa ăn cũng muốn ở nhà bồi Mộc Vũ, cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV, sẽ không cảm thấy cô liêu tịch mịch.
Nghĩ đến đây, nàng vô thức đưa mắt nhìn Mộc Vũ ngồi thẳng tắp trên sô pha, nghĩ chuyện cô như vậy mà cũng có lúc đích thân vào bếp, Tiếu Tĩnh Vi nụ cười càng thêm ấm áp, trong lòng mạc danh