"Nga....." Ngơ ngác gật gật đầu, rõ cảm thấy Lộ Ảnh Niên có chuyện muốn nói, cô lại không biết nên thế nào mà mở miệng hỏi, Mộc Vũ đáp khẽ một tiếng thì sau đó cùng Lộ Ảnh Niên tựa người vào lang can, không nói chuyện nữa.
Thở dài, đứng một hồi rồi ngồi xuống, mặc kệ gió lớn bao nhiêu, Lộ Ảnh Niên tựa lưng vào vách tường bên dưới, cứ nghĩ đến thái độ của Tào Thanh Thiển, tâm bỗng chốc loạn như ma.
"Thanh Thiển, Dì nói Ông ngoại cùng mẹ sẽ đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau sao?" Trời chưa sáng đã chui lên giường của Tào Thanh Thiển, vừa bò đến liền phát hiện nàng đã tỉnh, Lộ Ảnh Niên thoăn thoắt ôm nàng ghì sát vào thân mình, không giống như ngày thường nhất định phải thân thiết một phen, lần này cô chỉ trầm mặc một lúc thì mở miệng hỏi ra vấn đề, vừa dứt liền rất dễ cảm nhận được nữ nhân trong lòng mình thân thể cứng đờ ra.
Đèn ngủ còn chưa mở, Tào Thanh Thiển không trả lời câu hỏi của Lộ Ảnh Niên, căn phòng quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nhọc lòng Lộ Ảnh Niên khổ sở.
Vẫn luôn tự nói với mình không cần bức nàng, nhưng là nàng lúc nào cũng có cảm giác sợ hãi khi phải đối diện với người thân.......!Chẳng lẽ cả đời cứ muốn phải trốn tránh như vậy? Chẳng lẽ nói, người nhà các nàng suốt đời cũng sẽ không phát hiện chuyện mà hai người luôn che dấu?
"Niên Niên......" Ngay lúc Lộ Ảnh Niên vô cùng thất vọng nhắm chặt mắt, Tào Thanh Thiển rốt cuộc mở miệng: "Ba cùng mẹ hai người lớn tuổi rồi, thân thể cũng không thực khoẻ."
Mở mắt, trong bóng đêm, sự bất lực càng lộ rõ, Lộ Ảnh Niên Ân một tiếng, không mang theo bất kì cảm xúc nào khác nữa.
"Còn có tỷ tỷ......!Nếu chị ấy biết, nhất định thực thương tâm......" Vòng tay câu lấy thắt lưng Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển hơi dừng lại tiếp tục nói: "Chị ấy........!Với thân phận chị ấy hiện tại nhất định rất đáng lấy làm xấu hổ, cho nên chúng ta.......!chúng ta......"
"Con đã biết." Mũi một trận chua xót, cắn chặt răng.
Nuốt nỗi buồn tủi trở về, Lộ Ảnh Niên cười cười: "Con sẽ không xúc động nữa."
"Ân."
Nắm chặt nắm tay, dùng sức đấm xuống đất, nhớ đến đoạn đối thoại lúc sáng, Lộ Ảnh Niên thần sắc tái xanh, Mộc Vũ đứng bên cạnh ngơ ngác mà nhìn cô, chần chừ một lát vẫn là mở miệng: "Cậu......!làm sao vậy?"
Nghiêng đầu, hốc mắt đã đỏ lên, mọi cảm xúc hãy luôn ẩn nhẫn trước mặt Tào Thanh Thiển rốt cuộc bùng nổ, thực rất muốn nàng để ý đến cảm thụ của mình, để nàng biết bản thân mình không còn là tiểu hài tử bốc đồng dễ dàng xúc động như lúc nhỏ, cảm giác khó chịu này gần như bức cô hỏng mất rồi, tầm mắt nhoè đi: "Họ Mộc, chúng ta lâu rồi không có so chiêu."
"A?" Rõ ngây ngốc, phản ứng lại chính là sắc mặt trắng bệch, Mộc Vũ nuốt khan một ngụm nước miếng: "Làm sao lại muốn đánh nhau? Này.....!Như vậy không tốt......"
"Có gì không tốt, cậu trước đây không hề nhẹ tay với tôi, mau đứng lên!" Từ trên mặt đât bò dậy, thuận thế kéo lấy tay Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên giơ mu bàn tay xoa nhẹ đôi mắt, khắc chế giọt nước mắt trực chảy xuôi: "Mất trí nhớ, nhưng thân thủ thì không đâu ha, chẳng lẽ bốn năm qua cậu học được gì có thể không nhớ, nhưng thân thể thì không nha."
"Thật vậy chăng....." Mắt thấy Lộ Ảnh Niên đã chuẩn bị xong tư thế, Mộc Vũ nơm nớp lo sợ mà nói, tay theo bản năng tự vệ ôm lấy đầu.
Nhíu mày, nhìn động tác cô vừa rồi, Lộ Ảnh Niên trầm ngâm mi mắt, bước lên một bước, giả vờ phóng một quyền, Mộc Vũ tay vẫn nguyên vị trí, thân mình lại rất linh hoạt né sang một bên.
"Xem ra vẫn còn nhớ rất rõ." Ánh nhìn nhu hoà, Lộ Ảnh Niên một bên nói, một bên dùng cước phóng về phía cô: "Xem chân!"
Lần nữa tránh đi thế công hạ lần này, chỉ là tay Mộc Vũ vẫn luôn che lấy đầu, thoạt trông vô cùng chật vật.
Dừng lại động tác, Lộ Ảnh Niên lại nhăn mày: "Bỏ tay ra."
"Không được." Nhút nhát liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ vẫn không chịu bỏ ra, thân mình khẽ run.
Hít một hơi thật sâu, triệt để bị bộ dáng cô như vậy chọc khí đến trợn trắng mắt, lại nghĩ đế chuyện của mẫu thân, Lộ Ảnh Niên híp mắt, hướng gần lại Mộc Vũ, thấy cô lại muốn né đi, thực nhanh chóng mà giữ lấy hai tay: "Những người đã từng khi dễ khinh miệt cậu, tên là gì, cậu còn nhớ không?"
"Huh?" Hai tay bị cô giữ lấy, đôi mắt thoáng nhắm chặt, nghe cô nói vậy, mới chậm rãi e dè mà mở mắt ra, nhu nhược nhìn Lộ Ảnh Niên, còn hiện lên tia nghìn nghi hoặc.
"Tôi mang cậu đi tìm bọn chúng chỉnh đốn một hồi." Sự hàn băng loé lên, Lộ Ảnh Niên thanh âm cũng lãnh mạc: "Cậu hiện tại so với trước kia không giống nhau, ai đều không thể khi dễ, nếu có người thực dám làm vậy, tuyệt không thể bỏ qua."
Sau khi trọng sinh, trừ bỏ ý niệm muốn cùng Tào Thanh Thiển ở bên nhau ra, Lộ Ảnh Niên việc trong lòng thầm cảm thấy may mắn vẫn còn rất nhiều.
Một là quan hệ cùng với mẫu thân so với trước đây tốt hơn nhiều, hai là vì năm mười bốn tuổi cứu lấy Mộc Vũ, hơn nữa lại cùng cô vào sinh ra tử.
Hiện tại ký ức của Mộc Vũ chỉ dừng lại trước năm mười sáu, thời niên thiếu lại xảy ra quá nhiều chuyện, Lộ Ảnh Niên sao có thể ngồi yên như không nhìn thấy.
Ba mẹ Mộc Vũ cũng giống như ba mẹ cô, vì bận công tác mà không thể ở cạnh chăm sóc nữ nhi.
Cũng may là cô lại bất đồng, khi còn nhỏ Mộc Vũ không có một người giống như Thanh Thiển, Tiểu Di ôn nhu như vậy bồi bên cạnh, lại nhìn đứa nhỏ thoạt trông trì độn, cho nên luôn bị bạn bè xung quanh ăn hiếp, khi dễ, cho dù có khóc lóc chạy về nhà cũng không ai đứng ra vì cô mà phân giải.
Trước đó lúc ở nhà trẻ, đồ chơi bị cướp đi, lại gặp phải mấy đứa nam hài không hiểu chuyện nhốt vào nhà vệ sinh, tiểu học sơ trung thì bị bạn xé tập, bị lưu manh làm tiền......!
Chi tiết cụ thể thì khó mà điều tra ngọn ngành, chỉ biết thời niên thiếu của Mộc Vũ rốt cuộc thế nào, cho nên cũng lý giải được vì sao sau khi tỉnh lại nhìn thấy mình lại