Khó có được hôm nay tương đối nhàn rỗi, buổi chiều sau khi rời khỏi khu tập huấn liền trực tiếp đi tìm Mộc Vũ, cô lúc này cũng vừa hay rời khỏi tập đoàn Tiếu gia, thời gian cũng không sai biệt lắm, Lộ Ảnh Niên liền lái xe hướng tới Cục tài chính.
Tìm chỗ đỗ xe gần đó, bước xuống xe vào cổng Cục, nói với người trực là có hẹn với Cục trưởng Tào Thanh Thiển ở lầu ba.
Đứng trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa.
Thực mau, từ bên trong truyền đến giọng nói của Tào Thanh Thiển: "Mời vào."
Vặn chốt cửa đẩy vào, vừa muốn gọi tên nàng, nhanh mắt nhìn thấy bên trong hãy còn có một nam nhân trẻ tuổi, Lộ Ảnh Niên lập tức sửa miệng: "Tiểu Di."
Hơi sửng sốt, không nghĩ tới Lộ Ảnh Niên lại xuất hiện vào lúc này, Tào Thanh Thiển đáy mắt hiện lên mạt kinh hỉ: "Niên thế nào lại đến đây giờ này?"
"Hắc! Buổi chiều không có việc gì, nên chạy tới chơi." Lòng mặc dù rất nhiều uất ức cùng khổ sở, nhưng chỉ cần nhìn đến Tào Thanh Thiển thì mọi loại xúc cảm khó chịu trong lòng đều tiêu tán, Lộ Ảnh Niên cười cười, ngồi xuống một góc trên sô pha: "Dì vội sao, con có phải quấy rầy Dì rồi không?"
"Không có." Nhẹ nhàng lắc đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, Tào Thanh Thiển lộ ra nụ cười rất ôn nhu: "Ta còn một việc nữa thôi, làm xong liền có thể đi rồi."
"Oh." Gật đầu, Lộ Ảnh Niên liếc mắt nhìn nam nhân, lấy điện thoại ra chơi chơi gì đó.
Thấy Lộ Ảnh Niên nhìn chằm chằm người kia, Tào Thanh Thiển nét mặt hơi chút cứng lại, rồi quan sát cô lơ đãng chơi điện thoại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay đầu nhìn nam nhân, vẻ mặt đạm nhiên thường thấy: "Trần trưởng phòng, còn chuyện gì sao?"
"Tôi......" Nhìn vẻ mặt nàng đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị, nam tử trông thoáng thất vọng, chần chừ một lúc, vẫn là mặt dày mở miệng nói: "Không biết Tào Cục trưởng khi nào rãnh rỗi, tôi có thể mời ngài một bữa cơm không?"
Vốn tính là mời nàng ăn tối, bất quá nhìn thấy Lộ Ảnh Niên, tuy rằng lúc đầu không biết là người nào, nhưng nghe được hai từ Tiểu Di, nam nhân liền biết đêm nay hẳn là lời mời không thành công.
Nhíu mày, sớm biết người này tồn tại tâm tư khác với mình, cứ tưởng hắn nhìn rõ thái độ ở nàng sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hắn lại cứ như vậy mà nói tuột ra, hơn nữa còn làm trò trước mặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển theo bản năng lướt mắt nhìn cô, lúc này vẫn còn cắm cúi nghiêm túc chơi điện thoại, nàng mới giương mắt nhìn nam nhân: "Có việc gì, nói ở đây là được rồi."
Bỗng chốc nổi lên xấu hổ, tinh tường biết ý tứ trong câu nói của nàng, nghiêng đầu nhìn Lộ Ảnh Niên đang vùi đầu vào di động, thực cảm thấy bức rứt, ở tình thế như vậy không thích hợp nói rõ tâm tư với Tào Thanh Thiển, nam nhân liền đứng dậy: "Tôi cũng hiểu ngài hôm nay hẳn là không có thời gian rồi, lần tới tôi sẽ lại tìm."
Mím môi, Tào Thanh Thiển nhìn hắn đứng thẳng thân mình không ngại vì bị cự tuyệt, mày ninh đến càng khẩn, còn chưa kịp nói chuyện, hắn đã đứng ở cửa liếc mắt nhìn mình rồi thoáng chốc mất hút sau cánh cửa.
Cửa vừa khép thì Cách một tiếng thanh âm vang lên, người vốn say mê chiếc điện thoại lập tức đem nó cất vào túi, ngước nhìn Tào Thanh Thiển, vẻ mặt vô cùng bình thản.
"Niên Niên......" Biết Lộ Ảnh Niên tuyệt không phải như không có gì, Tào Thanh Thiển đứng dậy, bước đến trước người cô, có chút đau lòng: "Ta......."
Nam nhân này, là cấp dưới đắc lực của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng rất chiếu cố hắn, cho nên mới giới thiệu cho nàng.
Nhưng là........!Nàng phải thế nào nói với tỷ tỷ, người nàng thích, không phải là nam nhân, mà là nữ nhi của bà cơ chứ?
"Trần trưởng phòng....." Câu gợi khoé miệng, tuy có thể nói là cười, nhưng trong mắt không nửa phần tiếu ý, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy đối diện với nàng, áp lực mấy ngày nay cơ hồ lại muốn phát tiết, nhưng vẫn bị cô cưỡng ép lắn xuống, nhắm mắt lại, thật sâu thở ra một hơi: "Là mẹ giới thiệu cho Dì?"
Văn phòng khá thoáng, có thể tin tường nhìn rõ mỗi nét mặt ở Lộ Ảnh Niên, với một người hiểu rõ cô như vậy làm sao không biết giờ phút này lòng cô đang vô cùng khổ sở, vươn tay xoa lấy gương mặt, cảm thấy thực áy náy.
Nói là tận lực tránh đi, nhưng nếu lần nào cũng cự tuyệt ý muốn của Tào Cẩn Du, vả lại tỷ tỷ lại trông sốt ruột đến vậy, mỗi khi mà nàng nói không đồng ý hoặc không muốn, trong mắt Tào Cẩn Du liền hiện lên sự khó hiểu cùng buồn bã, Tào Thanh Thiển cuối cùng vẫn là mềm lòng đồng ý gặp mặt vị Trần Trưởng phòng này.
Sau đó thì cũng giống như bao nam nhân khác, Trần tiên sinh cứ năm lần bảy lượt tới tìm nàng, một lần cự tuyệt là một lần bám riết không tha thực khiến người sinh tâm chán ghét.
Cắn môi, bước tới ôm lấy Lộ Ảnh Niên, muốn an ủi cô, lại không biết nên nói gì, Tào Thanh Thiển chỉ có thể lẳng lặng tựa cằm lên đôi vai chắc khoẻ, lắng nghe tiếng hít thở dồn dập bên tai mình, chóp mũi bắt đầu cay xé lên.
"Thanh Thiển.......!Con nói rồi, con sẽ nhẫn nhịn, không ghen tỵ......." Giọng nói khàn đi, có lẽ là nhẫn quá lâu rồi, cứ cho là mỗi lần đều tự nói với mình không được ép bách nàng, đừng để nàng có cảm giác bản thân cô không chờ được, nhưng bị kích thích nhiều lần như vậy thì ai mà có thể chịu đựng được, ngữ khí cũng bởi vì cổ áp lực sung mãng kia mà dần thay đổi: "Nhưng là.........!không có nghĩa, con không bất an......!không khó chịu....."
"Niên Niên......" Chỉ bởi những lời này, nữ nhân vốn vẫn còn có thể trụ vững bình tĩnh khoé mắt lập tức ươn ướt.
Trong đoạn tình cảm, nàng vẫn luôn nổ lực, vẫn luôn theo mệnh bàn, trước nay lòng chỉ có mỗi một mình Lộ Ảnh Niên.
Nghe thấy trong giọng nói ẩn ẩn sự run nhẹ, Lộ Ảnh Niên lại đau lòng, ôm nàng chặt hơn, nhắm mắt để cảm nhận sự ấm áp quen thuộc, lộ ra tươi cười, thanh âm cũng nhu hoà theo: "Được rồi! Không có gì, con biết Dì đứng ở giữa cũng rất khó chịu."
Tay siết chặt lấy thớ vải, Tào Thanh Thiển thân mình kịch liệt run lên, nghe Lộ Ảnh Niên