Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du lên phòng.
Tào Thanh Thiển và Lộ Ảnh Niên vẫn còn ngồi ở bàn ăn.
Ngày thường không ăn nhiều lắm, cố thế nào cũng chén xong một bát cơm lại bởi vì thái độ của tỷ tỷ như vậy mà có muốn ăn cũng không vô, Tào Thanh Thiển mệt mỏi thở dài, đặt bát cơm xuống bàn, đứng dậy tính toán trở về phòng, chợt hơi chút do dự mà nhìn Lộ Ảnh Niên.
Quan tâm nhìn nàng, ánh mắt mang theo hồ nghi, Lộ Ảnh Niên thấy nàng buông bỏ chén, cũng theo nàn bỏ đũa.
Tào Thanh Thiển thấy cô đứng vậy liền giơ tay vén đi phần tóc mái rũ xuống trước trán cô: "Niên mới ăn có một chén, tiếp tục ăn đi."
"Nhưng là......" Khó hiểu nhìn nàng, bận rộn cả ngày bụng thực sự rất đói, chỉ là cô không thích một mình một người đối mặt với bàn ăn rộng lớn thế này, Lộ Ảnh Niên giơ tay gãi gãi đầu, tính nói gì thì Tào Thanh Thiển lại xoa lấy vành tai cô, tiếng nói nhu trầm, nét mặt cũng không còn thất thần như vừa rồi: "Nghe lời, ăn xong nhớ về phòng nghỉ ngơi, có biết chưa?"
Ngữ điệu như vậy, không biết bao lâu rồi cô chưa được nghe, Lộ Ảnh Niên ngưng mắt nhìn Tào Thanh Thiển trấn an mình xong rồi đi thẳng lên lầu, nhăn mi.
"Tiểu tiểu tỷ...." Sao hôm nay mấy vị chủ của Bà như thế nào lại không ăn được bao nhiêu, thức ăn trên bàn còn rất nhiều, Lộ Ảnh Niên cũng không còn hứng để ăn nữa.
Lương Di đứng bên cạnh nhíu mày trầm tư, một bên thu dọn một bên nói: "Hôm nay Đại tiểu thư cùng nhị Tiểu thư cãi nhau."
"Cãi nhau?" Sớm đã nhìn ra mẫu thân cùng người yêu mình có chút gì đó không đúng, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng đến mức cãi nhau, Lộ Ảnh Niên kinh ngạc nhìn quản gia: "Mẹ con cùng tiểu Di cãi nhau?"
"Uhm." Gật đầu, Quản gia vẻ mặt rất ư là sốt ruột: "Dì đã theo hai vị Tiểu thư nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người như vậy, hơn nữa Đại tiểu thư còn đóng cửa lại thật mạnh, hình như rất tức giận."
"Mẹ tức giận???" Thanh âm hơi đề cao một chút, Lộ Ảnh Niên trừng lớn mắt, không thể tin được, còn Quản gia thì bất lực gật gật đầu.
Mày lập tức ninh đến càng khẩn, ánh mắt mơ hồ, tự hỏi vị mẫu thân luôn nghiêm túc lãnh đạm cùng Thanh Thiển đạm nhiên lãnh tĩnh của mình có thể vì chuyện gì mà cãi nhau, Lộ Ảnh Niên đứng dậy, hướng tới phòng khách, bỗng dừng chân xoay người hỏi Lương Di: "Lương Di, Dì có biết mẹ cùng Tiểu Di con vì sao lại cãi nhau không?"
"Không biết." Lắc đầu, Quản gia thở dài, đem sự tình lúc trưa nói lại một lần, từ lúc hai người vào nhà đến khi bước vào thư phòng, nét mặt bà từ lúc đó vẫn luôn bảo trì sự bất an thấp thỏm: "Tiểu tiểu tỷ, nếu có thể, người nên nhanh chóng khuyên nhủ hai vị Tiểu thư đi."
"Ân." Nhẹ giọng lên tiếng, Lộ Ảnh Niên ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng Tào Thanh Thiển khép chặt lại, nghĩ ngợi vài giây, liền nhanh chóng bước lên cầu thang, gõ cửa phòng nàng.
Rất nhanh cửa đã mở ra, nữ nhân bên trong đã thay ra bộ chính trang đổi thành chiếc váy áo mặc ở nhà rộng rãi thoáng mát, mái tóc rối tung trên vai cũng đã bới gọn trên đầu, nữ nhân cả người đều lộ ra hơi thở ấm áp, nhưng biểu tình nhàn nhạt, chỉ có ánh mắt nhìn đến Lộ Ảnh Niên là mang theo điểm nhu tình như nước.
"Tiểu Di, con có thể vào không?" Biết nàng không thích mình ở nhà lộ ra bất cứ hành vi cử chỉ thân mật nào, càng không thích lúc mọi người vẫn còn thức để mình bước vào phòng, Lộ Ảnh Niên ngoan ngoãn đứng ở cửa, thành thật nói ra những lời đó nhưng trong lòng vẫn bài xích kiểu xưng hô như vậy.
Không nghĩ tới cô lại kính kẽ như vậy, đôi mắt sáng lên kinh ngạc, ngay sau đó khoé môi nhấc câu, Tào Thanh Thiển tránh sang một bên, không nói gì.
Chớp chớp mắt nhìn nàng, Lộ Ảnh Niên bước vào trong căn phòng mà đáng lẽ ra chỉ khi trời gần sáng mới dám đặt chân tới, nhìn Tào Thanh Thiển đóng cửa lại, cô lập tức tiến về phía trước ôm lấy nàng, cúi đầu ngậm lấy vành tai dụ hoặc, đè thấp giọng: "Đã xảy ra chuyện gì mà con không biết?"
"Đừng nháo." Khẽ đẩy cô ra, nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn biểu lộ sự thất vọng, Tào Thanh Thiển nắm tay cô kéo đến mép giường ngồi xuống: "Ta chưa khoá cửa, nếu tỷ tỷ tìm đến thì phải làm sao bây giờ?"
"Ngô." Ngồi trên giường, ngón tay chống lấy cằm, biết nàng có lý, Lộ Ảnh Niên cũng không quá dây dưa, ngẩng đầu nhìn Tào Thanh Thiển: "Dì cùng mẹ rốt cuộc làm sao vậy?"
Biết thế nào cô cũng hỏi mình, thậm chí có thể đoán được cô nhìn ra phản ứng bản thân mình có điểm khác lạ, Tào Thanh Thiển ngưng mắt nhìn cô, dịu dàng đến mức ứa thuỷ, sau đó bất lực lắc lắc đầu.
"Lắc đầu là ý gì?" Ở quân đội còn có thể nhẫn nhịn, nhưng trước mặt người mà mình vô vàn để tâm Lộ Ảnh Niên vẫn bộc lộ tính khí nóng nảy, mắt thấy Tào Thanh Thiển lắc đầu không nói không rằng, tâm tình càng bồn chồn bức rức: "Từ lúc con hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu biết Dì cùng mẹ cãi nhau."
"Ân......" Tào Thanh Thiển nhìn gương mặt cô vô cùng nôn nóng, bởi vì thái độ tỷ tỷ mà tâm tình không thể nào yên ổn, đáy lòng mềm thành một mãnh, giơ tay liêu vén lọn tóc ra phía sau vành tai: "Muốn biết?"
"Ân!" Dùng sức gật đầu, đáy mắt trong suốt thẳng tắp mà nhìn vào mắt nàng, nhìn nàng híp xuống mi mắt đặt xuống nệm giường, môi mỏng mân thành một mảnh, Lộ Ảnh Niên rối rắm nắm lấy tay nàng, ngay sau đó lại thấy nàng đứng dậy bước đến cửa - khoá trái.
"Thanh Thiển?" Nghi hoặc nhìn động tác của nữ nhân, tinh tường nhớ là nàng luôn không đồng ý lúc mọi người vẫn chưa ngủ mà vô tình khoá trái cửa khiến mọi người hoài nghi, Lộ Ảnh Niên theo nàng đứng dậy, cực kỳ khó lý giải vì sao tối nay nàng như thế.
Chậm rãi nhẹ bước đến trước mặt Lộ Ảnh Niên, về nhà thì không cần phải mang giày cao gót, nên so ra lúc này nàng thấp hơn Lộ Ảnh Niên một chút, Tào Thanh Thiển hơi ngửa đầu ngắm nhìn người nào đó biểu tình rối rắm như dại ra, giơ tay vuốt ve vành môi cô, hạ giọng: "Ta nói với tỷ tỷ ta không thích nam nhân, nói chị ấy về sau