Chứng kiến Đội trưởng đội bảo vệ cung kính rời đi, Hỏa Vũ cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người đều không tỏ vẻ lo lắng cho Thạch Phong.
Thế nhưng vấn đề nảy sinh tiếp đó cũng ngày càng nhiều.
Thạch Phong rốt cuộc là ai?
Lúc này, Thủy Ngưu mới khép được miệng lại. Ngay cả đội trưởng đội bảo vệ luôn cao cao tại thượng vậy mà đối với Thạch Phong phải cung kính mấy phần.
Ở giới game thực tế ảo vẫn luôn có một câu nói thế này, có đội trưởng thế nào, sẽ đi tới mức độ cao tương đối. Đội trưởng như Thạch Phong hiện tại, sẽ dẫn dắt bọn họ đi lên đỉnh cao cỡ nào đây?
Cao thủ trò chơi như Thạch Phong, trong Thần Vực tuyệt đối sẽ là nhân vật vừa chạm tay có thể bỏng [1], tùy tiện nói một câu, liền sẽ có vô số công hội lớn ngỏ lời mời mọc với cái giá trên trời, thậm chí những công hội nhất lưu có danh tiếng ngút trời cũng sẽ tìm đến. Không ngờ tới hắn lại tự mình thành lập một cái đoàn đội. Điều này đối với những người có thể gia nhập vào cái đoàn đội ấy, nhất định đều được người khác ngưỡng mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[1] 炙手可热 – chích thủ khả nhiệt: chạm tay có thể bỏng, có ý là quyền thế rất mạnh.
Trước đó Thủy Ngưu gia nhập vào cũng chỉ vì tin tưởng Hỏa Vũ, bởi vì bản thân Hoả Vũ đã là cao thủ hiếm gặp. Mà bản thân hắn cũng ôm giấc mộng làm anh hùng, cho nên mới gia nhập đoàn đội của Hỏa Vũ, hy vọng có thể học tập các kỹ xảo từ trên người cô ấy.
Đây là lần đầu tiên từ khi chơi game đến giờ, Thủy Ngưu cảm thấy may mắn khi được gia nhập đoàn đội của Thạch Phong.
Không phải bởi vì lực công kích của Thạch Phong khủng bố đến mức nào, mà là do kỹ xảo chiến đấu, né tránh, góc độ công kích, nắm bắt thời cơ sử dụng đúng kỹ năng, khống chế tình thế, đều hết sức chuẩn xác. Bằng không cũng không thể khiến toàn bộ Võ Lâm Minh kinh hoàng, làm Võ Lâm Minh sợ mất mật.
Thạch Phong là một đội trưởng có tình có nghĩa, hơn nữa thực lực lại đứng chung với đám người ở đỉnh giới game thực tế ảo, nếu như có thể học được từ Thạch Phong một chút, trở thành một cao thủ bình thường là không thành vấn đề, nói không chừng nếu dưới sự hướng dẫn của Thạch Phong, vị trí đại cao thủ trên thế giới cũng không phải không thể chạm tới rồi.
“Ôi, chỗ này quá nhiều người, chúng ta đi tìm một nhà hàng bàn lại đi.” Thạch Phong quan sát xung quanh một chút, liền nhận ra ánh mắt nồng nhiệt của hơn ba bốn trăm người vẫn dán chặt theo dõi hắn, Tại đây nói kế hoạch tương lai, e rằng thực sự không phải một địa điểm tốt.
Bọn Khả Nhạc nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu. Chính bọn họ cũng không tài nào chịu nổi cái bầu không khí này thêm phút nào nữa.
Toàn bộ những người kia đều là người chơi tự do có ý định xin gia nhập đoàn đội của Thạch Phong. Trong số đó có không ít người là ở level 7-8, thậm chí số người bằng lòng bỏ ra mười ngàn điểm tín dụng để được Thạch Phong dẫn dắt lại càng không hề nhỏ, nếu không thì lại dùng tiền mời hắn làm giúp các nhiệm vụ, v.v…
Không chỉ thế, số người chơi nữ có dung mạo phi thường xinh đẹp chạy đến xin kết bạn với Thạch Phong cũng là một con số lớn, khiến cho bọn người chơi nam hâm mộ không thôi. Thế nhưng ai bảo Thạch Phong mạnh như vậy làm gì, quả thực cứ như anh hùng trong lịch sử cổ xưa. Ở thời đại ngày nay, đàn ông chỉ cần có bản lĩnh không tệ là đã có lực hấp dẫn không nhỏ với các người đẹp, huống chi là thần cấp cao thủ như Thạch Phong.
Lợi hại hơn chính là các công hội lớn ở trấn Hồng Diệp đều không ngừng gửi tin nhắn mời mọc, muốn nói chuyện với Thạch Phong một phen. Nhưng vẫn bị Thạch Phong từ chối hết thảy.
“Chị Hỏa Vũ, chị phải cố gắng lên. Bây giờ chính là cơ hội tốt, về sau tiếng tăm của đoàn trưởng càng lúc càng lớn, phỏng chừng sẽ có nhiều người đẹp gia nhập vào đoàn đó nha.” Thủy Ngưu cười nhẹ mà nói với Hỏa Vũ.
“Hứ, ai nói tôi muốn trở thành bạn gái… bạn gái của đại ca Dạ Phong rồi.” Gò má Hỏa Vũ nhất thời đỏ ửng, giọng nói có chút lắp bắp.
Ở một gò đất trống bên ngoài trấn Hồng Diệp, tụ tập mấy trăm thành viên của Võ Lâm Minh. Bọn họ lúc này chỉ dám đứng từ đấy ngắm nhìn trấn Hồng Diệp, tuyệt đối không dám lại gần.
“Đáng ghét, đáng ghét! Đồ chết tiệt Dạ Phong, dám phá hủy toàn bộ kế hoạch của tao.” Phong Vân Vô Hủy lạnh lùng nhìn trấn Hồng Diệp, lòng tràn đầy tức giận.
Lúc trước hắn vẫn luôn coi thường Dạ Phong, còn cho rằng Dạ Phong chỉ là một cái cao thủ nhàn rỗi thôi, mạnh nữa thì có thể mạnh được đến đâu chứ.
Hiện tại hắn mới ý thức được vấn đề ở đâu, Thạch Phong hoàn toàn không phải một cao thủ bình thường, một tiếng liền trục xuất được toàn bộ công hội của hắn khỏi trấn Hồng Diệp, nếu sớm biết như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra mấy hành động ngu xuẩn như thế.
“Dạ Phong, mày cứ nở mày nở mặt bây giờ đi. Rất nhanh thôi, diễn đàn sẽ xuất hiện video khiến mày mất hết danh dự. Đến lúc đó bị người người lên án, tuy rằng không thể đánh chết mày, nhưng có thể đối với ngươi cảm thấy ghê tởm cũng là đủ rồi. Khi ấy tao xem mày còn làm cách nào mà thành lập đoàn đội. Không có đoàn đội, thực lực cá nhân chung quy vẫn có hạn, chờ tới vào thành Bạch Hà, tao sẽ chậm rãi xử lý mày. Tao không tin mày có thể trục xuất Võ Lâm Minh bọn tao khỏi thành Bạch Hà.” Phong Vân Vô Hủy cười khẩy, hắn lập tức đăng video đã quay lại trước đó lên diễn dàn, ngoài ra còn cho thủ hạ đi đồn thổi khắp nơi. Để bảo vệ tính mạng liền đánh chết đồng bạn, mặt mũi Thạch Phong