Thiết Kiếm Cuồng Sư cứ thế mà chết đi.
Kết quả này nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
Từ khi Thạch Phong rút kiếm đâm một phát vào ngực Thiết Kiếm Cuồng Sư, đến lúc Thiết Kiếm Cuồng Sư chết đi, tất cả động tác của Thạch Phong, mọi người nhìn thấy hết thảy vô cùng rõ ràng, nhưng là có một điều làm cho mọi người cảm thấy khó hiểu, đó chính là Thạch Phong xuất kiếm cũng không nhanh, theo bọn hắn nghĩ, một kiếm này ngay cả bọn họ đều tránh được, thế nào mà cao thủ như Thiết Kiếm Cuồng Sư né không thoát chứ?
Ngay cả gắng gượng để phản kích một chút đều không có.
Chẳng lẽ Thiết Kiếm Cuồng Sư là hào nhoáng bên ngoài, chỉ là một con cáo đội lốt hổ giấy?
Trong lòng mọi người lập tức xóa bỏ cái suy nghĩ ngu xuẩn này.
Trang bị của Thiết Kiếm Cuồng Sư cũng không phải giả, đẳng cấp level 5 cũng không phải giả, tuyệt đối là cao thủ thứ thiệt. Nhưng mà cao thủ mặc nhiều trang bị Thanh Đồng như vậy, lực phòng ngự cùng điểm sinh mệnh của Thiết Kiếm Cuồng Sư đều vượt qua người chơi bình thường, cứ như vậy dưới hai đến ba chiêu bị đánh chết, thật không thể tin nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Coi như là người chơi bình thường điên cuồng công kích Thiết Kiếm Cuồng Sư, cũng phải một hồi lâu mới có thể làm thịt, nhưng mà lại bị Thạch Phong hai chiêu liền giải quyết.
Đây rốt cuộc cần có sức tấn công khủng bố cỡ nào mới có thể làm được?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người bị trấn trụ tại chỗ.
Thạch Phong trước mắt mỉm cười không phải là kẻ giàu có dê béo, căn bản chính là một con ác quỷ đeo mặt nạ đang nở nụ cười với bọn họ, mà bọn họ trước đấy còn hồn nhiên không biết, bỗng nhiên thấy mồ hôi lạnh chạy khắp cả người, làm cho bọn họ khẽ run rẩy, không dám nhìn Thạch Phong mỉm cười nữa rồi.
“Mày… mày đê tiện!” Tây Môn Phiêu Huyết lui về phía sau mấy bước, run rẩy chỉ về Thạch Phong, trong lòng vô cùng khiếp sợ, so sánh với người ngoài, hắn so với ai khác cũng biết rõ thực lực của đại ca. Với sự mạnh mẽ của Thạch Phong, hắn có nhận thức sâu sắc và sợ hãi, hiện tại lại bị Thạch Phong để mắt tới, hắn càng sợ mất mật, bất quá nghĩ lại, nơi này chính là khu vực an toàn, hắn sợ cái quái gì chứ, lập tức cười to nói: Mày xong đời rồi, mày dám giết người tại khu vực an toàn, ai cũng không cứu được mày, liền đợi đến lúc bị vệ binh giải quyết tại chỗ, rồi đi nhà lao đi.”
Nghe Tây Môn Phiêu Huyết vừa nói như vậy, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, lúc trước hoàn toàn bị Thạch Phong trấn trụ, lại đã quên nơi này là khu vực an toàn, thế nhưng là có vệ binh mạnh mẽ canh giữ, cho dù Thạch Phong lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại qua vệ binh sao, chờ một lát nhất định là bị vệ binh bắt lấy, rơi xuống một cái kết quả bi thảm.
“Thật sự là đáng tiếc, bất quá giết người tại khu vực an toàn thế này là bực nào dũng cảm, cho dù bị vệ binh giết giam lại cũng coi như đáng giá, dầu gì nở mặt một lần, ngày mai đi ra làm một cái đàn ông đích thực như thường.”
“Rất đẹp trai, đại ca cao thủ ơi em gái đây sẽ làm ấm giường, mong thêm bạn tốt! Mong mang thăng cấp! Cam đoan nghe lời!”
Người chơi ở trong chỗ này, không ít người cũng bắt đầu bội phục Thạch Phong can đảm, không chỉ có dám đối nghịch Võ Lâm Minh, lại dám khiêu khích luật pháp trấn Hồng Diệp, quả thực chính là thần tượng của bọn họ, không ít người chơi nữ dáng điệu không tệ đều bắt đầu hỏi thăm thông tin về Thạch Phong, thậm chí chủ động gửi lời mời kết bạn, nghĩ muốn làm quen.
Lúc này một đội vệ binh trọng giáp đã đi tới.
Tây Môn Phiêu Huyết chỉ vào Thạch Phong cười to ha ha nói: “Mày không phải là rất trâu sao, lần này xem mày làm thế nào đấy? Không chỉ phải rớt một level, còn phải bị nhốt giam 24 giờ, cho dù mày là cao thủ, bị giam trên 24 giờ, đi ra cũng chỉ có thể trở thành nhị lưu, đến lúc đó xem Võ Lâm Minh bọn tạo làm sao trừng trị mày, lên trời xuống đất cũng không có người có thể cứu được mày.”
Xa xa Thứ Tâm là vô cùng đau đớn, hối hận không thôi.
Thạch Phong vừa rồi hoàn thành một loạt động tác này, nhìn như chậm chạp, làm cho người ta cảm giác tự nhiên giống như hô hấp không khí bình thường vậy, lại tìm không thấy một chút cảm giác khó chịu, khiến Thứ Tâm biến thành càng thêm bội phục Thạch Phong rồi.
Một chuỗi động tác liên tục của Thạch Phong vừa nãy, chính là thuật ám sát mà hắn theo đuổi.
Người thường tự nhiên không hiểu điều này đại biểu cái gì, nhưng là chơi qua nhiều trò chơi thực tế ảo, lại đang ở trong thực tế đã tham gia cuộc thi đấu võ thuật như hắn mà nói, biết rõ sâu sắc được thân thủ Thạch Phong là lợi hại dường nào.
Trước kia nếu như hắn vô tình gặp, chỉ cảm thấy Thạch Phong cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Bất quá hắn từng may mắn trao đổi cùng một vị bậc thầy võ thuật qua, bậc thầy võ thuật kia cũng đã nói tình huống như vậy.
Chiến đấu mình cần theo đuổi kỹ xảo giết chóc đơn giản nhất, mà loại kỹ xảo này đạt tới như lửa thuần thanh xong, sẽ cho người ta không cảm giác được một chút xúc cảm khác thường, ngược lại là một loại cảm giác rất tự nhiên.
Hễ là cao thủ đạt tới tài nghệ này, đều cực kỳ nguy hiểm, bởi vì bọn họ đứng ở trước mặt bạn mỉm cười, dù là dùng kiếm vạch về phía cổ của bạn, bạn rõ ràng thấy được, còn tưởng rằng là làm trò đùa, thậm chí đều không cảm giác được nguy hiểm đến gần, thân thể càng sẽ không có làm bất kỳ phản ứng nào, cho đến bạn chết, còn hồn nhiên không biết…
Đó cũng không phải cái kỹ xảo cao thâm gì, chẳng qua là phải trải qua vô số lần chém giết