Đây mà là Thẩm Diệu sao?
Thử hỏi những học trò ở Quảng Văn quán, vô luận là đệ tử năm nhất, năm hai hay là năm ba cũng sẽ đều biết được. Nàng vô dụng, vụng về, nhát gan nhu nhược nhưng phải làm bộ dáng trinh tĩnh hiền đức.
Dung mạo không đặc biệt, khí chất cũng không xuất chúng, tài học không tinh thông, một bộ dáng hoa si, lưu luyến si mê Định vương, cả Định kinh đều biết.
Cho nên nếu hỏi người xuất chúng nhất Quảng Văn quán là ai, đương nhiên sẽ là Thẩm Nguyệt, còn hỏi người thô tục hạn hẹp nhất là ai, đương nhiên sẽ là Thẩm Diệu.
Cùng là đích nữ Thẩm gia, hình tượng hoàn toàn bất đồng. Mọi người còn cố tình có thói quen nói bên người Thẩm Nguyệt có một nha hoàn Thẩm Diệu, ngày hôm nay Thẩm Diệu lại không giống mọi khi, mọi người có chút không quen.
Dịch Bội Lan khẽ đẩy Thẩm Nguyệt:
"Nguyệt Nhi, chẳng lẽ muội muội ngươi hồ đồ rồi sao, hôm nay như thay đổi tính cách hoàn toàn vậy?"
Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, trong lòng cũng có chút khó hiểu. Hình như sau khi rơi xuống nước, tính tình Thẩm Diệu thay đổi không ít, không lẽ là vì chuyện Định vương nên nàng bị đả kích quá lớn? Nàng vừa định nói chuyện, hảo hữu bên người Giang Thải Huyên đã mở miệng trước:
"Thẩm Diệu, nghe nói ngươi rơi xuống nước, như thế nào, hiện tại phong hàn đã khỏi?"
Lời này nói ra, thực khiến người khác khó xử, nếu là bình thường, Thẩm Diệu chắc chắn không biết làm sao nhìn về phía Thẩm Nguyệt, thỉnh cầu nàng ta nói giúp. Nhưng hôm nay Thẩm Diệu chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Giang Thải Huyên, thản nhiên nói:
"Đã khỏi, đa tạ quan tâm."
Giang Thải Huyên cùng tất cả mọi người trong học đường đều sửng sốt. Có lẽ là không dự đoán được Thẩm Diệu sẽ ôn hòa đối đáp mình như vậy, Giang Thải Huyên thấy chướng mắt thái độ của Thẩm Diệu, lập tức nói:
"Nếu bệnh phong hàn đã khỏi, chuyện đầu tiên nên làm là hướng Định vương điện hạ giải thích, rồi mới nên đến học quán, ngươi bị lẫn lộn đầu đuôi sao?"
Thẩm Diệu hít một hơi thật sâu, chung quanh vô luận là thiếu niên hay nữ tử, đồng học vô số, không một ai đứng ra nói giúp nàng. Một người bằng hữu nàng cũng không có. Xem Thẩm Diệu bị xấu mặt là lạc thú duy nhất của nhóm đệ tử quý tộc ở đây.
Nhìn lướt qua thần sắc khác nhau mọi người, lại nhìn Thẩm Thanh trong mắt vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Diệu đang muốn mở miệng, liền nghe được Thẩm Nguyệt nói:
"Định vương điện hạ rộng lượng, sẽ không bởi vì chuyện này mà trách cứ Ngũ muội muội, Ngũ muội muội đến học quán, đương nhiên là vì ham học hỏi, là một chuyện tốt."
"Chuyện tốt cái gì."
Một thiếu niên không nhịn được nở nụ cười, hắn ngầm ái mộ Thẩm Nguyệt từ lâu, bình thường vô cùng chướng mắt Thẩm Diệu, nghĩ rằng có Thẩm Diệu làm muội muội là bất hạnh lớn nhất của Thẩm Nguyệt. Hắn nói:
"Ham học hỏi, Thẩm Nguyệt, ngươi đừng nên dùng từ này cho muội muội ngươi... Ngay cả tiên sinh giảng bài của đệ tử năm nhất nàng ta cũng không theo kịp, nói nàng ta ham học hỏi thì thật là buồn cười! Huống hồ..."
Hắn ác ý đánh giá Thẩm Diệu một chút, tiếp tục nói:
"Ai biết nàng có cố ý hay không rớt xuống hồ, trong hý kịch không phải đều diễn như vậy sao, ngã xuống hồ, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp... Chẳng qua đã đoán sai kết cục thôi!"
Nói xong, chính hắn cũng thấy thú vị, cất tiếng cười to.
Hắn dẫn đầu đám thiếu niên, vừa nói như vậy, đám thiếu niên đi theo cũng cười vang. Chúng quý nữ vây quanh Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy buồn cười, nhất thời tiếng cười nhạo gắt gao vây quanh Thẩm Diệu, dừng ở trên người nàng là những ánh mắt tràn đầy ác ý.
Ngôn ngữ là vũ khí đả thương người vô cùng lợi hại, kiếp trước, tình cảnh như vậy xuất hiện không biết bao nhiêu lần. Nàng liền quen bị khinh thị, bị vũ nhục, bị cười nhạo, cũng không có ý chủ động phá vỡ khái niệm này của đám bạn học, cuối cùng, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh giao hảo thân thiết cùng tất cả quý nữ kinh thành. Mà nàng lại càng ngày càng xa cách này vòng luẩn quẩn đó.
Nàng từng cho rằng đây là bất hạnh lớn nhất của cuộc đời nàng, nhưng so với bi kịch về sau có tính là gì? Những thiếu niên, nữ tử này cũng không hại chết Uyển Du, Phó Minh của nàng, chẳng qua chỉ là châm ngòi, cười nhạo mà nàng thật sự coi bọn họ là kẻ thù sao?
Tất nhiên không phải, từng người ở đây, có người quyền quý, có người giàu có. Nhiều người trong số họ mang dòng máu quý tộc, nhưng thế gia đại tộc đời trước rơi vào cái kết cục gì?
Tất cả đều bị Tiên hoàng cùng Phó Tu Nghi lần lượt trảm thảo trừ căn