C27.
Cung yến (hạ)
2020.06.09 ~ 2020.06.12
"Cẩm Dương, Cẩm Dương, đệ làm sao vậy?" Thấy Vệ Cẩm Dương đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, Vệ Cẩm Hoa cách nhóc gần nhất vội vàng ba bước nhập thành hai bước mà chạy đến chỗ nhóc, thất thần hoảng hốt mà đỡ lấy nhóc, trong mắt tràn đầy lo lắng, đồ ăn này nhất định có vấn đề.
Nằm trong lòng Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương thần trí đã có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy lồng ngực còn ẩn ẩn đau, hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện này là sao? Sự kiện này kiếp trước không hề có, xem ra, việc hắn trọng sinh đã thay đổi rất nhiều chuyện, hôm nay vậy mà lại xảy ra nhiều sự tình kiếp trước căn bản chưa từng phát sinh.
Lão tử không phải là sẽ chết ở đây đi? Hẳn là không thể nào, bằng không ông trời cho hắn trọng sinh vì mục đích gì? Để hắn một lần nữa trải nghiệm chết đi là tư vị thế nào sao? Hay là nói cho hắn biết, hai đời hắn đều nhất định phải bị độc dược giết chết? Hẳn là sẽ không hố cha như vậy đâu ha? Vệ Cẩm Dương đầu óc một mảnh hồ nhão mà nghĩ lung tung.
"Dương nhi!" Lưu hoàng hậu lập tức bị tiếng gọi của Vệ Cẩm Hoa gây chú ý, nhìn thấy Vệ Cẩm Dương hộc máu, sợ tới mức thiếu chút nữa liền ngất xỉu, nghiêng ngả lảo đảo từ chủ tọa phía trên bổ nhào vào người Vệ Cẩm Dương, dùng lực đẩy Vệ Cẩm Hoa, đem nhi tử đoạt lại, ôm vào lòng.
Vệ Cẩm Hoa thất thần nhìn hai tay mình bị Lưu hoàng hậu đẩy ra, có chút hoảng hốt.
Y chỉ có một mình Vệ Cẩm Dương, nhưng y lại không phải là người thân cận nhất với nhóc.
Bởi vì còn có nữ nhân này, vào lúc Vệ Cẩm Dương nguy hiểm nhất có thể dễ như trở bàn tay đẩy y ra, quang minh chính đại ôm lấy nhóc mà lo lắng khổ sở, bởi vì, nàng là thân mẫu của Vệ Cẩm Dương, là người có tư cách nhất trên thế giới này có thể vì Vệ Cẩm Dương lo lắng.
Rõ ràng quan tâm của y tuyệt đối không hề kém nàng, nhưng trong mắt người ngoài vẫn luôn chỉ nhìn thấy nàng khổ sở.
Bởi vì y chỉ là một dị mẫu ca ca nên vào thời điểm Vệ Cẩm Dương xảy ra chuyện, y chỉ có thể đứng một bên mà nhìn, không thể là người đầu tiên ôm lấy nhóc, không thể là người đầu tiên biết được tình trạng của nhóc.
Y không thích cảm giác như vậy, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Y không chặt đứt được quan hệ huyết thống của Vệ Cẩm Dương cùng nữ nhân đáng ghét kia, không thay đổi được sự thật Vệ Cẩm Dương là do nữ nhân kia mười tháng hoài thai sinh ra, càng không ngăn cản được nữ nhân kia trong lòng Vệ Cẩm Dương có địa vị cao hơn y rất nhiều.
Thiên tính của hài tử vốn dĩ chính là yêu thích nhất, thân cận nhất mẫu thân.
Y chán ghét cảm giác như vậy, y hy vọng chính mình cũng có thể trở thành duy nhất của Vệ Cẩm Dương, mà không phải một ca ca bình thường mà đến tư cách lo lắng cho nhóc cũng không đủ.
Một ngày nào đó, y nhất định sẽ thay đổi tình trạng này, Vệ Cẩm Hoa âm thầm thề.
Bất quá hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này.
Nhìn nữ nhân ngu xuẩn kia đem đứa nhỏ của y ở trong ngực ra sức lắc lắc khiến sắc mặt nhóc càng thêm tái nhợt, Vệ Cẩm Hoa không khỏi có chút căm ghét.
Nhanh chóng quyết định, y đem Vệ Cẩm Dương một lần nữa ôm trở lại trong lồng ngực của mình, quyết đoán hô to, "Tuyên thái y, mau tuyên thái y!"
Lưu hoàng hậu nhìn nhi tử bị cướp đi, chính mình lại bị Vệ Cẩm Hoa rống đến có chút phát ngốc, nghe rõ Vệ Cẩm Hoa nói gì thì mới bừng tỉnh (1), nhớ ra thời điểm này tìm thái y mới là quan trọng nhất.
Vội vàng xoa đi nước mắt trên mặt, không màng lớp phấn trang tinh xảo bị làm hỏng, cuồng loạn khóc la, "Tuyên thái y, mau tuyên thái y.
Nhất định phải cứu nhi tử của ta, nhi tử...!nhi tử của ta tuyệt đối không thể có việc gì".
Nhìn toàn bộ đại điện tức khắc loạn thành một nồi cháo, Vệ Cẩm Hoa vội vàng từ trong ngực lấy ra một vật tròn nhỏ bị mật sáp phong bế, đem mật sáp bên ngoài bóp nát, lấy ra viên thuốc bên trong, thừa dịp người người hoảng loạn mà nhét vào miệng Vệ Cẩm Dương.
Đây là dược hoàn được ngoại tổ phụ tiêu phí số tiền lớn mua về từ Du Ly quỷ vực, nghe nói có thể giải được bách độc.
Trong cung hiểm ác, ngoại tổ phụ vẫn luôn cho y mang theo phòng thân, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không nghĩ rằng sẽ dùng vào hôm nay.
Vệ Cẩm Dương cảm nhận được Vệ Cẩm Hoa muốn đưa cái gì vào trong miệng của mình, trong đầu mơ mơ màng màng nhưng bởi vì xúc cảm và khí tràng quen thuộc của Vệ Cẩm Hoa mà nghe lời nuốt xuống.
Không biết vì sao, hắn theo bản năng liền cảm thấy hương vị trên người Vệ Cẩm Hoa đáng giá khiến người ta tín nhiệm.
Kính Hòa Đế thấy Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên hộc máu cũng hơi kinh hoảng, hồi lâu chưa kịp phục hồi tinh thần, đến khi phản ứng lại thì mới lộ ra chút lo lắng đi tới.
Mọi người xung quanh Vệ Cẩm Dương liền tự động lui ra, tự giác vì Kính Hòa Đế mở một con đường.
"Cẩm Dương, hiện tại thế nào rồi? Vì sao lại bỗng nhiên nôn ra máu? Biết nguyên nhân chưa?" Kính Hòa Đế cho dù là dò hỏi an nguy của nhi tử, cũng là thái độ từ trên cao nhìn xuống mà chất vấn.
"Nếu đoán không lầm, hẳn là trúng độc", Vệ Cẩm Hoa ôm Vệ Cẩm Dương hơi thở thoi thóp, nôn nóng nhíu mày đáp.
Đáng chết, thái y làm cái gì mà còn chưa tới.
"Trúng độc? Hoàng Thượng nhất định phải cứu nhi tử của chúng ta, Dương nhi của chúng ta mới chỉ có tám tuổi.
Tất cả mọi người đều khen đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, người gặp người thích a.
Ngài cũng không thể để nhi tử của chúng ta xảy ra chuyện." Nghe được hai chữ "trúng độc", Lưu hoàng hậu khóc càng thêm lợi hại, thiếu chút nữa không kịp thở mà ngất đi.
"Hoàng Hậu đừng vội, trẫm nhất định sẽ không để Dương nhi có việc gì." Thấy Lưu hoàng hậu khóc quá thê thảm, dù sao vẫn là phu thê nhiều năm, Kính Hòa Đế không khỏi có chút thương tiếc, vội vàng nâng nàng dậy rồi trấn an.
Nhìn cái dáng vẻ Kính Hòa Đế trấn an Lưu hoàng hậu, chính mình thì ôm lấy Vệ Cẩm Dương còn đang mê mang trong ngực, Vệ Cẩm Hoa âm thầm cười nhạo.
Hừ, toàn bộ đều là dối trá! Nhi tử đã mệnh treo sợi tóc, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy.
Năm đó mẫu hậu đi theo hắn cả đời làm Thái Tử Phi, chỉ lên ngôi Hoàng Hậu một năm liền ly thế, hắn cũng trưng ra biểu tình dối trá như thế, chỉ biết nói mấy lời bảo đảm vô dụng, cuối cùng vẫn khiến mẫu hậu rời xa y.
Mẫu hậu qua đời chưa được bao lâu, hắn liền thuận tay lập tân hậu, đối với nhi tử độc nhất này thì đến lời hỏi thăm cũng càng ngày càng ít.
Chẳng biết phụ hoàng này của y trong lồng ngực có tồn tại trái tim nào hay không?
"Cẩm Trình, ngươi bị sao vậy?" Vệ Cẩm Hoa vẫn ôm lấy Vệ Cẩm Dương, dùng tay kiểm tra mạch thượng của nhóc, cảm nhận nhịp đập đã dần vững vàng, khi nảy lên cũng đã có chút lực, lúc này mới thoáng yên lòng, đang cảm kích linh dược giá trị vạn kim này thật là hữu dụng, liền nghe thấy Vệ Minh Lãng hô to.
Kính Hòa Đế vừa nghe lời này, sắc mặt đại biến, hoảng hốt chen vào giữa đám người, kinh hoảng bế Vệ Cẩm Trình lên, sợ hãi tới mức sắc mặt tái nhợt, la hét gọi thái y.
Thái y lúc này mới vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, còn chưa kịp hành lễ đã bị Vệ Minh Đức xách tới bên cạnh Vệ Cẩm Trình, giận dữ quát mắng, "Nếu trị không hết cho Tam hoàng tử, trẫm liền khiến cửu tộc các ngươi phải chôn cùng".
Vệ Minh Đức tướng