C28.
Kinh biến (thượng)
2020.06.12 ~ 2020.06.14
Đầu đau, đau đến mức muốn hôn mê, tại sao lại đau như vậy? Vệ Cẩm Dương đè đè huyệt thái dương, mày nhăn lại thành một đường thẳng, nỗ lực mở ra mí mắt vẫn đang dính chặt như bị keo dán vào nhau.
Đột nhiên nhìn đến ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, thần trí vốn không quá thanh tỉnh liền càng thêm mơ hồ.
Hắn đây là đang ở chỗ nào? Là vương phủ của hắn? Là thiên lao? Hay là đã tới âm tào địa phủ rồi?
Nơi này đại khái là âm tào địa phủ đi, hắn nhớ rõ đã uống hết rượu độc Vệ Cẩm Hoa ban cho.
Nhưng vì sao bài trí nơi âm tào địa phủ lại giống với cung điện của hắn trong quá khứ?
"Cẩm Dương, đệ tỉnh rồi?" Vệ Cẩm Dương còn chưa cân nhắc xong âm tào địa phủ vì sao lại giống cung điện của mình nhiều năm về trước, một thiếu niên tư dung tuấn mỹ đã khẩn trương chạy tới bên mép giường nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.
Gương mặt này là...!Vệ Cẩm Hoa? Y sao lại lo lắng nhìn mình như vậy? Nga, đúng rồi, hắn đã trọng sinh, hắn hiện tại cùng Vệ Cẩm Hoa quan hệ tốt lắm.
"Thật tốt quá, thái y nói chỉ cần đệ tỉnh lại liền đại khái không có việc gì".
Vệ Cẩm Hoa tuy rằng rất kích động nhưng vẫn thật cẩn thận nâng đệ đệ nhà mình ngồi dậy, mà Vệ Cẩm Dương lại có chút ngơ ngác nhìn y, đầu óc của hắn trong chốc lát có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa vì hắn mà lo lắng sốt ruột, đến khi thấy hắn tỉnh lại thì vui mừng vô hạn, Vệ Cẩm Dương không khỏi có chút hoảng hốt.
Không thể tưởng tượng được, Diêm La Vương mặt lạnh tâm lãnh còn ở trong giấc mộng kiếp trước tới lấy mạng hắn, đời này quan hệ với hắn lại tốt như vậy.
Đúng rồi, Vệ Cẩm Dương đầu óc vừa chuyển, bắt đầu hồi máu, lại bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng.
Nếu hắn nhớ không lầm, trước khi hắn hôn mê, Vệ Cẩm Hoa đang bị người khác hãm hại đúng không? Lại còn dùng cái loại thủ đoạn thấp kém nhất, phương thức giá họa cũ rích đến mức Yến Vương điện hạ hắn còn không thèm đặt vào mắt.
Bất quá, Vệ Cẩm Hoa hiện tại còn có thể an ổn đứng ở chỗ này, liền chứng tỏ y không có việc gì ha.
Quả nhiên, hoàng đế lão cha còn chưa hồ đồ đến mức ngay cả loại hãm hại ngu xuẩn này cũng tin là thật.
Vệ Cẩm Dương tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng vẫn không nhịn được mà hỏi một chút, muốn biết sau khi hắn hôn mê thì đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, "Đại ca, vậy còn huynh? Sau đó thế nào? Chân tướng đã tra rõ chưa? Cuối cùng là ai xấu xa như vậy, muốn hãm hại đại ca?"
Vừa nghe Vệ Cẩm Dương nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vệ Cẩm Hoa bất chợt lạnh xuống, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy đệ đệ vừa tỉnh lại thì phản ứng đầu tiên chính là lo lắng cho mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, sắc mặt cũng chậm rãi nhu hòa, "Yên tâm đi, đại ca không có việc gì.
Sự tình này mấy ngày nữa sẽ đem ra công thẩm trên triều đình, đến lúc đó chân tướng hết thảy đều sẽ minh bạch".
Vệ Cẩm Hoa ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ của đệ đệ nhà mình, vô luận xảy ra chuyện gì, y vẫn còn có đứa nhỏ này.
Nhìn thiếu niên trước mắt dùng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ để nói về một sự kiện lớn như vậy, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn ê ẩm.
Là một linh hồn đã hơn hai mươi tuổi, hắn vô pháp ngăn cản chính mình đau lòng đứa nhỏ mới hơn mười tuổi này.
Công thẩm là cái gì? Chuyện phát sinh trong hậu cung vì cớ gì lại phải thẩm tra xử lý trên triều đình? Trên điện nghị sự công thẩm Thái tử một nước lại có ý gì? Trừ phi đã tìm được chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh Thái Tử thật sự có tội, mới có thể đem Thái tử một nước kéo đến trước mặt bá quan văn võ mà định tội.
Nếu không, cho dù chỉ còn một chút sinh cơ, không ai lại lựa chọn đem người thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai áp đến công thẩm giữa triều đình, thái độ âm thầm giải quyết mới xem như tương đối bình thường a.
Tại sao Vệ Cẩm Hoa có thể dùng thái độ vân đạm phong khinh, không mừng không giận để kể ra cái việc đáng sợ này? Chứng tỏ rằng bởi vì y có một phụ thân đối với con ruột của mình hoàn toàn không có lấy một chút tín nhiệm sao? Vệ Cẩm Hoa tuổi nhỏ tang mẫu, Kính Hòa Đế hẳn là người thân cận nhất với y, là người y để ý nhất.
Vậy thì vì cớ gì Kính Hòa Đế làm phụ thân lại đối xử tàn nhẫn như thế với một đứa nhỏ mới có mười bốn tuổi?
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, vô tình nhất đế vương gia sao? Lão tử không giống lão tử, nhi tử không giống nhi tử.
Chuyện này đến tột cùng là muốn thế nào?
Nhìn thiếu niên trước mặt dùng bình tĩnh ngụy trang bao vây bản thân, Vệ Cẩm Dương trong mắt rối rắm phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần, cánh môi khẽ giật mấy lần, nhưng chung quy vẫn không thể phát ra âm thanh.
Yên lặng một lúc thật lâu, Vệ Cẩm Dương chỉnh sửa hoàn hảo cảm xúc của mình, thanh âm vẫn còn run nhè nhẹ, gian nan mở miệng, "Phụ hoàng...!tin tưởng ca ca không?"
Hỏi ra những lời này, Vệ Cẩm Dương thật muốn hung hăng đánh bản thân một bạt tai, nếu đã tin tưởng còn bày ra chuyện công thẩm sao? Cho dù sau đó Vệ Cẩm Hoa không có việc gì, sự tình lần này cũng sẽ vô hình hạ thấp địa vị của Thái tử trên triều đình, thậm chí cho người trong thiên hạ đều biết rõ đương kim hoàng đế thực sự không vừa lòng đương kim Thái Tử.
Vệ Cẩm Hoa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Cẩm Dương thật lâu, lâu đến mức Vệ Cẩm Dương trong lòng phát run, y mới dùng một biểu tình vô cùng nghiêm túc, cùng với ánh mắt trong suốt chưa từng có, thật sâu nhìn vào Vệ Cẩm Dương, mang theo chất giọng trong trẻo của thiếu niên, không đáp mà hỏi ngược lại, "Như vậy, Cẩm Dương...!đệ tin đại ca không?" Tin tưởng ta không có hại đệ, càng chưa từng có bất kỳ ý niệm muốn thương tổn đệ, tin tưởng Vệ Cẩm Hoa không phải một kẻ vì củng cố địa vị của mình, liền dùng thủ đoạn bỉ ổi tàn hại thủ túc.
Đối diện ánh mắt ngưng trọng của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương cơ hồ cảm thấy toàn bộ linh hồn đều bị hút vào cặp đồng tử xinh đẹp kia.
Hắn thấy được, Vệ Cẩm Hoa bề ngoài đạm nhiên ứng phó người khác, ẩn sâu trong lồng ngực chính là một trái tim tan vỡ, khát cầu được người khác cứu chữa.
Y mong đợi được người khác tín nhiệm, quan tâm cùng an ủi, trừ bỏ một tầng áo ngoài thành thục, y chỉ là một hài tử khát vọng yêu thương.
"Đệ đương nhiên phải tin huynh".
Vệ Cẩm Dương chém đinh chặt sắt đáp lời.
Vệ Cẩm Hoa kiếp trước chưa bao giờ chủ động hại đến bất cứ huynh đệ nào.
Phút cuối y ban cho hắn cái chết cũng là vì hắn mang binh mưu phản, chạm vào nghịch lân của y trước.
Y bước lên ngôi vị hoàng đế là dựa vào năng lực cùng thủ đoạn của bản thân, nếu phải giết sạch huynh đệ mới giành được đế vị, nhìn đến ngạo khí trong xương cốt của Vệ Cẩm Hoa, chỉ sợ y cũng thấy khinh thường.
"Như vậy là đủ rồi".
Nghe được Vệ Cẩm Dương trả lời chắc chắn như thế, Vệ Cẩm Hoa ở một nơi không ai chú ý, mấy ngón tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt