C51.
Thấm thoát (hạ)
2021.03.20 ~ 2021.08.02
Bóng đêm vừa lui, bầu trời còn chưa sáng rõ.
Vệ Cẩm Dương bởi vì nhiều năm tập võ vẫn luôn duy trì thói quen dậy sớm, cũng chính là vào lúc trời tờ mờ sáng như bây giờ.
Hắn mơ mơ màng màng đưa tay xoa xoa đôi mắt còn có chút xót, giật giật thân thể chuẩn bị rời giường, lại hậu tri hậu giác nhận ra chính mình thế nhưng bị người khác dùng cánh tay gắt gao ôm trụ trong lồng ngực.
Nửa tỉnh nửa mê, Vệ Cẩm Dương vừa đảo mắt liền trông thấy người đang ôm hắn mà say giấc nồng chính là đại ca nhà hắn.
Trong mông lung, hắn thoáng ngây ngốc mà ngắm nhìn sườn mặt của người đang nằm bên cạnh mình, đại ca nhà hắn cho dù ngủ say cũng vẫn tuấn mỹ vô trù như thường a, nhìn nhìn liền mất một lúc cũng chưa hồi thần.
Chuyện gì phát sinh a? Vì cái quỷ gì mà hắn và đại ca lại cùng nhau ngủ trên một cái giường?
Nếu nhớ không lầm, tối hôm qua hắn tựa hồ uống có điểm nhiều, sau lại cái gì cũng nhớ không rõ.
Ngược lại Vệ Cẩm Hoa hình như vẫn luôn bảo trì thanh tỉnh, còn ở bên tai nói muốn đưa hắn trở về.
Chính là, hiện tại bọn họ vì sao lại cùng nhau ngủ ở một nơi nhìn qua rõ ràng thập phần xa lạ a?
Không đúng, này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là...!hắn vừa mới hậu tri hậu giác cảm nhận được phía sau tựa hồ có vật cứng nào đó đang để sát vào mông hắn.
Trong đầu của Vệ Cẩm Dương ngay lập tức có chuông cảnh báo điên cuồng chấn động, chỉ một thoáng đã bị dọa đến ba hồn bảy phách đều bay đến chín tầng mây.
Hắn thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ của cái vật cứng phía sau, nếu đoán không sai thì chính là cái gì kia của đại ca nhà hắn đi? Hai người bọn họ vì cái gì sẽ ngủ chung trên một cái giường? Hơn nữa thứ kia của Vệ Cẩm Hoa còn đang ngạnh bang bang chống vào mông hắn? Chẳng lẽ...!nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Dương lập tức ba hồn cũng ném mất sáu phách, phản xạ có điều kiện liền cúi đầu nhìn lại y phục của chính mình.
Phát hiện trên người vẫn còn đầy đủ trung y, cơ thể cũng không có cảm giác không khỏe, Vệ Cẩm Dương mới thở phào nhẹ nhõm, đem trái tim vừa mới bay lên thả lại lồng ngực.
May mắn, may mắn không phải như những gì hắn tưởng tượng.
May mắn xong rồi, Vệ Cẩm Dương lại không khỏi có chút cảm khái năng lực liên tưởng của bản thân đã đạt đến trình độ hết thuốc chữa, thần hồn nát thần tính (1).
Bất quá lần này cũng không thể trách hắn, rốt cuộc năm đó giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa thật sự đã xảy ra một lần.
Cho dù Thái tử gia một chút ký ức cũng không lưu lại, nhưng hắn có a, hắn không có khả năng xóa bỏ khúc mắc trong lòng, hơn nữa tối qua bọn họ đều uống không ít rượu.
Sinh hoạt trong quân doanh nhiều năm như vậy, Vệ Cẩm Dương có thể nói đã nhìn mãi thành quen rất nhiều nam nhân bởi vì trong doanh không có nữ nhân, doanh kỹ không đủ, mà cùng nam nhân khác túng dục.
Sau lại trong từ điển của hắn liền nhiều thêm một câu, cho dù là giữa nam với nam cũng chưa chắc không có khả năng thụ thụ bất thân.
Đầu năm nay không có gì là không thể xảy ra.
Vệ Cẩm Dương cẩn thận giật giật thân thể đã có chút cứng đờ, tận lực không quấy nhiễu giấc ngủ của Vệ Cẩm Hoa mà đem cơ thể dời khỏi lồng ngực của y.
Dù sao cứ để cái vật kia của đại ca nhà hắn vẫn luôn ngạnh chống chính mình cũng không phải chuyện gì hay ho.
Nhưng hắn vừa mới động, Vệ Cẩm Hoa liền tỉnh, y chậm rãi mở ra đôi mắt hẹp dài vẫn còn tàn lưu một tia mơ màng say ngủ, "Cẩm Dương, đệ tỉnh rồi?"
Trong giọng nói còn mang theo một chút lười biếng, Vệ Cẩm Hoa liền dùng một đôi mắt câu nhân như vậy mà nhìn tiểu cừu nhà y.
Vệ Cẩm Dương nhẹ nhàng gật gật đầu, đối diện đại ca nhà mình, muốn dò hỏi một chút tình hình hiện tại, "Đại ca, đây là nơi nào? Tối hôm qua không phải huynh đã nói phải về cung sao?"
"Nơi này là khách điếm.
Hôm qua cũng quá muộn rồi, cửa cung đều đóng, ta lại không tiện mang đệ về Lưu phủ, đành tìm một gian khách điếm nghỉ tạm.
Nào biết nơi đây chỉ còn đúng một gian phòng trống", Vệ Cẩm Hoa ánh mắt thật nhanh từ trong mông lung khôi phục thanh tỉnh, mỉm cười nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, "Cho nên, đành phải ủy khuất Cẩm Dương cùng đại ca ngủ chung một giường.
Đệ hẳn là không ngại đi?"
"Ngại thì không ngại", Vệ Cẩm Dương dùng tay gãi gãi đầu, đánh cái ngáp lại duỗi cái lười eo, "Bất quá sáng nay vừa thức dậy chưa kịp nhìn rõ là đại ca, cho nên lúc phát hiện chính mình đang cùng người khác ôm nhau ngủ, đệ quả thật trong lòng còn rất khiếp sợ a".
"Ôm nhau sao?" Vệ Cẩm Hoa ôn nhu nhìn đệ đệ nhà mình, cười khẽ, "Đại ca hoàn toàn không ấn tượng nha.
Có lẽ là đêm khuya quá lạnh, trong phòng lại không có chậu than hay bếp lò gì đó, nên chúng ta bởi vì bản năng tìm kiếm ấm áp nên mới ôm nhau.
Gian khách điếm này cũng thật là cũ nát."
Nghe Vệ Cẩm Hoa nói như vậy, Vệ Cẩm Dương suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý, thế nên không còn miệt mài tìm hiểu.
Hắn xoay người, tính toán tìm y phục phủ thêm để xuống giường, xoay xoay liền không cẩn thận cọ vào tiểu huynh đệ vẫn đang đặt ở mông hắn, sau đó hắn liền cảm giác được cái vật cứng vốn đã cực đại kia ngay tức khắc lại bành trướng vài phần.
"Ân hừ", cơ hồ trong nháy mắt bị cánh mông mềm mại của Vệ Cẩm Dương cọ qua, thanh âm vốn là từ tính dễ nghe của Vệ Cẩm Hoa liền biến thành một tiếng thở dốc khàn khàn thô nặng.
Đổi lấy trong đầu Vệ Cẩm Dương liền có một đoàn thảo nê mã chạy như bay mà qua, thân thể lập tức cứng đờ.
Hắn như thế nào có thể bất cẩn (2) quên mất tiểu huynh đệ của đại ca nhà hắn còn ở sau mông hắn a? Thần tiên nào có thể nói cho hắn lúc này phải tiếp tục thế nào a???
Hắn bây giờ hỗn độn trong gió, xấu hổ cứng đờ ngốc lăng tại chỗ, không chỉ cơ thể không dám loạn động mà ngay cả ánh mắt cũng không dám loạn nhìn.
Loại tình tiết xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn như thế này phải làm sao mới phá được a? Hắn thật là vừa ngốc vừa trí nhớ kém, sao có thể quên mất ngoạn ý nhi của đại ca nhà hắn vẫn còn đang phấn chấn đâu? Bị hắn cọ xát như vậy chỉ sợ là...!Hắn thật sự thật sự không phải cố ý a.
Vệ Cẩm Dương cũng không dám đối diện với ai kia.
Loại chuyện ngu xuẩn này sao hắn có thể làm ra được vậy? Thật là hết đường cứu chữa.
Vệ Cẩm Dương bên này hỗn độn trong gió, sợ tới mức vẫn không dám nhúc nhích, đại ca hắn bên kia lại nửa điểm xấu hổ cũng không có, thập phần gọn gàng dứt khoát nhảy xuống giường, sau đó liền bắt đầu...!cởi quần.
Uy, đại ca, đại lão gia, ngài đây là muốn nháo kiểu gì? Như thế nào không nói một lời liền cởi? Chẳng lẽ ngài nghĩ muốn dùng hàn khí mùa đông trực tiếp khiến tiểu huynh đệ bị đông lạnh đến mềm xuống? Nếu vậy thì dùng nước lạnh không phải sẽ tương đối nhanh hơn sao? Nghe thấy Vệ Cẩm Hoa xoay người xuống giường, Vệ Cẩm Dương mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía y, sau đó...!chỉ biết im lặng phun tào.
Vệ Cẩm Hoa trực tiếp thoát xong lớp tiết khố cuối cùng, quang lỏa mà dựa vào mép giường.
Y rũ hạ đầu, trong mắt tràn ngập dục niệm mà nắm lấy tiểu huynh đệ đang hưng phấn của mình, sau đó cổ họng phát khẩn, hô hấp cũng bắt đầu thô nặng lên.
Những ngón tay mỗi ngày cầm bút lông chỉnh lý quốc gia đại sự của Thái tử gia giờ phút này đang loát động lên xuống thứ hung khí nóng rực bên dưới, trong khi đầu óc y lại ảo tưởng Vệ Cẩm Dương đang ở nằm dưới thân mình.
Vệ Cẩm Hoa biết rõ người mà y mơ tưởng chiếm hữu ngay lúc