C53.
Ái tình (trung)
2021.08.05 ~ 2021.08.13
Nhìn ánh mắt kiên định chấp nhất của Vệ Minh Châu, Vệ Cẩm Dương biết lúc này hắn có nhiều lý lẽ hơn nữa cũng vô dụng.
Chấp niệm của một người có thể lớn bao nhiêu căn bản chính là vô pháp ước lượng.
Đây có lẽ là Vệ Minh Châu mệnh trung chú định một kiếp số đi.
Cho dù hắn trọng sinh thay đổi không ít sự việc, nàng cũng nhất định phải xa gả vạn dặm, trở thành Hiên Viên hoàng hậu.
Nhân duyên sao, có lẽ chính là trời cao đã sớm định hảo ai với ai sẽ thành một đôi, tơ hồng của Nguyệt Lão ai cũng hủy không tan cắt không đứt (1).
Cho nên hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm cũng chỉ là thuận theo tự nhiên.
Hắn không có bất kỳ lập trường nào để ngăn cản Vệ Minh Châu theo đuổi hạnh phúc của chính nàng.
Hắn hẳn là phải khiến bản thân càng thêm cường đại, tương lai trở thành hậu thuẫn kiên cố cho vị tiểu hoàng cô kiêm biểu muội này.
Như vậy tương lai Vệ Minh Châu gả tới Hiên Viên, có hắn cùng Tử Vân phía sau chống đỡ, tin rằng không ai dám chậm trễ hay coi khinh nàng nửa phần.
Vệ Cẩm Dương tinh thần có chút hoảng hốt đi ra Vân Tương Vương phủ, về đến trong cung liền lập tức hướng Lưu hậu cùng Kính Hòa Đế từng người thỉnh an, mới xem như có thể trở về cung điện của chính mình.
Trong mấy năm Kính Hòa Đế mất đi thực quyền, thái độ của Vệ Cẩm Dương vẫn là tôn kính trước sau như một, không có nửa phần biến hóa.
Vậy nên sau khi trở lại triều đình, Kính Hòa Đế đối xử với đứa nhi tử này cũng thêm vài phần cốt nhục tình thâm so với quá vãng, hắn mỗi lần hồi cung sẽ thường xuyên được triệu kiến.
Chuyện này đối với Vệ Cẩm Dương tới nói quả thật rất bất ngờ.
Hiện tại tuy Kính Hòa Đế không phải cực độ sủng ái hắn nhưng cũng đã xem hắn như cốt nhục chân chính mà đối đãi.
Trọng sinh một lần, hắn cuối cùng có thể tìm về một phần thân tình kiếp trước vẫn luôn mong đợi, đến từ phụ thân cùng huynh trưởng quan ái.
Tình yêu thì sao? Yêu một ngươi là tư vị gì? Ngay cả Vệ Minh Châu bị hắn xem là tiểu nha đầu đều đã nếm thử qua, nhưng Vệ Cẩm Dương hắn sống hai đời lại chưa từng chạm được đến, thậm chí liền khái niệm hay ấn tượng gì đó cũng mơ hồ không rõ.
Từ khi nào bắt đầu, hắn lại cho rằng tình yêu chính là hai người cho nhau hảo cảm, là thích ở bên cạnh đối phương, là tương kính như tân.
Đời trước hắn cho rằng tình yêu chính là giống như tiểu hoàng thúc tổ cùng tiểu di như vậy, gặp nhau mỉm cười, tâm hữu linh tê.
Thế nhưng hôm nay nhìn đến ánh mắt cực nóng cùng không màng tất cả như thiêu thân lao vào lửa nóng của Vệ Minh Châu, hắn phát hiện hắn sai rồi.
Không phải nói tiểu hoàng thúc tổ cùng tiểu di không phải chân ái, mà là ở tuổi của hắn chỉ có thể chứng kiến đến bọn họ hiện tại đã trải qua nhiều năm chung sống bên nhau, tình yêu của họ lúc này càng thấm đẫm thân tình của người một nhà.
Hắn ngộ nhận đó chính là tình yêu, lại đã quên năm đó tiểu di cũng vì Vân Tương Vương mà dũng cảm kháng cự hoàng quyền, quyết đoán thà rằng xuất gia cũng không muốn liên lụy người trong lòng.
Nếu hắn đoán không sai, khi đó ánh mắt của tiểu di nhất định cũng giống như nữ nhi của nàng hiện tại, tràn ngập lửa nóng cùng bất chấp tất cả (2).
Có lẽ chỉ có thứ tình cảm bất chấp mọi thứ, không thể thay thế như vậy mới gọi là tình yêu.
Buồn thay, Vệ Cẩm Dương hắn sống hai đời cũng chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm cuồng nhiệt như thế.
Cho dù là gặp phải tình huống nào, thậm chí là đối mặt với tử vong, cảm xúc của hắn tựa hồ vĩnh viễn cũng không dao động quá lớn.
Hắn cho rằng thực thích một người thì sẽ đối với nàng thật tốt, nhưng hắn cũng sẽ không đem bất luận "ái nhân" nào trở thành duy nhất không thể thay thế.
Hắn vẫn nhớ rõ, kiếp trước khi Liễu thị chính miệng ở trước mặt hắn nói rằng người duy nhất mà nàng ta yêu là Vệ Cẩm Hoa, trong lòng hắn cũng chỉ có chút cảm khái cùng thất vọng, lại chưa từng xuất hiện nửa điểm ghen ghét hay đau đớn đến sống không bằng chết, thậm chí ngay cả một chút phẫn nộ vì bị đội nón xanh cũng không tồn tại.
Khi đó a, Liễu thị đang nói cho hắn nghe rằng nàng ta chưa từng yêu hắn, nhưng có lẽ nhìn đến trên mặt hắn biểu tình gì cũng không có, nàng ta mới gần như là gào khàn cả giọng mà hỏi hắn ba lần, "Vệ Cẩm Dương, ngươi rốt cuộc có tâm không? Ngươi có tâm không? Ngươi có không?"
Ngay lúc đó hắn chỉ cảm khái nhìn nàng một cái xem như đáp lại, liền xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy hắn vẫn luôn thực thích Liễu thị, vẫn luôn đối xử tốt với nàng ta, vậy mà Liễu thị lại nửa điểm động dung cũng không có, thế nên trong lòng hắn chỉ có một chút khổ sở cùng cảm thấy không đáng giá, chỉ thế mà thôi.
Hiện tại nghĩ đến, chẳng lẽ hắn thật sự là một người không biết yêu cũng không có tâm sao? Vệ Cẩm Dương chợt có chút không nắm chắc lắm.
"Cừu con, ngươi đang nghĩ gì vậy? Tập trung đến mức ta gọi ngươi vài lần mà cũng không phản ứng.
Biểu cảm thâm sâu như vậy thật sự không thích hợp với một con cừu con xuẩn xuẩn như ngươi đâu." Lâm Giản nhẹ nhàng vỗ vai Vệ Cẩm Dương còn đang thất thần, sau đó cười đến xinh đẹp lóa mắt (3).
Lúc này bọn họ đang đứng ở một tửu lầu phồn hoa bậc nhất kinh thành, mà chủ nhân phía sau màn của gian tửu lầu này chính là Lâm Giản.
Không chỉ tửu lầu mà không ít khách điếm, kỹ viện trong kinh thành cùng một loạt sinh ý khác...!có thể nói đều liên quan đến tên đại hồ ly có thiên phú kinh người này.
Không ai biết được, giá trị sản nghiệp mà Lâm Giản nắm giữ có thể nói là đã đứng đầu trong giới thương nhân ở kinh thành, nhưng hắn vẫn âm thầm lừa dối trong nhà mà chạy tới quân doanh.
Mục đích cuối cùng của hắn, vô luận là hỗn quân doanh cũng hảo mà làm kinh thương cũng thế, chính là vì một ngày kia có thể vui vẻ đắc ý (4) mà nhìn xuống một đám gọi là "thân nhân" đã từng khinh thường hắn, đem những gì bọn họ đối xử với hắn chậm rãi toàn bộ trả thù trở về, đem bọn họ trở thành cỏ dại mà giẫm đạp dưới chân.
"Ngươi mới không có chiều sâu, cả nhà các ngươi đều không có chiều sâu, ta phi, ngươi mới xuẩn." Suy nghĩ bị đánh gãy, Vệ Cẩm Dương không vui ngẩng đầu, giận dữ trừng tên đại hồ ly nam nữ mạc biện trước mặt.
Cư nhiên dám nói Nhị hoàng tử điện hạ hắn xuẩn? Còn không có chiều sâu? Nhất không đáng tin cậy chính là xú hồ ly hắn được không?
"Ai nha nha, cừu con lại bắt đầu tạc mao." Lâm Giản yêu nghiệt mà cười một cách thiếu tấu, lắc lắc đầu, "Bất quá cho dù cừu con lại tạc mao như thế nào cũng vẫn là một con cừu con, không thành được sói xám nga.
Vậy người nói nói thử xem, cừu con sẽ nghĩ cái vấn đề gì có chiều sâu đâu?"
Nghe hắn lại tiếp tục không đứng đắn, Vệ Cẩm Dương nhíu mày muốn tiếp tục trừng người, nhưng khi đụng phải đôi mắt cười cợt bất cần đời của hắn thì lại đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Lâm Giản trong chuyện này cũng mơ hồ chẳng khác gì mình.
"Lâm Giản, ngươi nói xem, yêu một người sẽ là tư vị như thế nào?" Vệ Cẩm Dương nhìn tên yêu nghiệt trước mắt tươi cười không biết có mấy phân chân tình thật cảm, bỗng nhiên vô cùng tò mò người như hắn có hay không sẽ đi yêu người khác, sẽ có được thứ tình cảm nóng cháy ấy.
Nghe Vệ Cẩm Dương hỏi, Lâm Giản đầu tiên là có