C7.
Lập chí (thượng)
2019.12.22 ~ 2020.01.01
Vân Tương Vương phi Lưu thị, là muội muội của đương kim Hoàng Hậu, thứ nữ của Uy Viễn đại tướng quân Lưu Tùng Bách.
Nàng từ nhỏ theo phụ thân xuất chinh biên cương, võ công trác tuyệt, so với tỷ tỷ căn bản không biết võ công, có thể nói là một cô nương hoàn toàn xứng với danh xưng tướng môn hổ nữ.
Lưu tiểu thư mười bảy tuổi từ biên quan trở về, lên Linh Sơn dâng hương thì tình cờ gặp gỡ Vân Tương Vương đang du ngoạn, liền nhất kiến chung tình, trở thành một đoạn giai thoại.
Sau lại cùng với phu quân vừa nhậm chức Binh mã Đại nguyên soái giúp đương kim thánh thượng bình định phản loạn Vân Nam vương, kề vai chiến đấu, vì Tử Vân đoạt lại nửa giang sơn bị Vân Nam vương xâm chiếm.
Đang lúc công cao chấn chủ, chiến công hiển hách, quyền thế ngập trời, Vân Tương Vương lại dâng chiết tử thỉnh đương kim thánh thượng thu lại binh quyền cùng chức vụ trong triều, thưa rằng mình chỉ nguyện cùng Vương phi song túc song tê làm một tiêu dao vương.
Ngài cũng ở trước mặt thiên tử cùng triều thần hạ lời thề cả đời không thú hai phi.
Đây là Vệ Cẩm Dương tự mình tìm hiểu tin tức về vị tiểu di này.
Kiếp trước hắn là một tên ăn chơi trác táng, nàng lại là nữ nhân danh chấn thiên hạ, bị nữ tử ganh tị vì tài giỏi (1), nên hiển nhiên cũng không tiếp xúc nhiều.
Hoặc là nói, cho dù có gặp cũng là khi còn nhỏ, hắn đã sớm không nhớ rõ.
Sau này, mẫu hậu mang hắn đi Vân Tương Vương phủ thỉnh cầu phu thê Vân Tương Vương ủng hộ hắn.
Vân Tương Vương trong tay tuy đã mất binh quyền nhưng lấy địa vị trong quân của ngài, chỉ cần đứng ra nói một tiếng, tuyệt đại bộ phận tướng sĩ từng là thủ hạ của ngài cùng trọng thần trong triều tất sẽ nhất hô bá ứng, tự nguyện đi theo.
Lúc ấy có thể nói là chỉ cần Vân Tương Vương duy trì bên nào, có thể nói chính là đảm bảo bên đó sẽ nắm chắc thắng lợi.
Chỉ là đối mặt với cục diện như vậy, Vân Tương Vương lại chọn trung lập, không giúp đỡ bên nào.
Mẫu hậu lúc ấy vốn tính toán dựa vào tình tỷ muội với Vương phi mà thuyết phục Vân Tương Vương ủng hộ con mình, không nghĩ đến tiểu di lại đóng cửa không tiếp, cơ hồ là hoàn toàn từ bỏ tình thân cùng mẫu hậu.
Bởi vậy, kiếp trước sau khi hắn lớn lên căn bản là không có cùng vị "Nữ trung hào kiệt" này chạm mặt, không ngờ trọng sinh một lần lại sẽ có cơ hội cùng vị kỳ nữ trong truyền thuyết này chạm mặt.
Cung nhân đưa Vệ Cẩm Dương đến cửa tẩm điện của hoàng hậu liền tự động lui xuống, hiển nhiên là Lưu hoàng hậu sớm có phân phó muốn cùng tiểu di nói chút việc riêng.
Vệ Cẩm Dương rón ra rón rén đi tới cửa, muốn nghe thử mẫu hậu cùng Vân Tương Vương phi đang nói chuyện gì.
"Muội muội, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp ta.
Nhi tử của ta thông minh lanh lợi, mọi thứ đều không thua Vệ Cẩm Hoa, dựa vào cái gì liền bởi vì sinh sau mấy năm, Thái Tử vị lại thuộc về người khác?" Là thanh âm của mẫu hậu, tuy ôn hoà lại mang theo nồng đậm bất mãn.
"Trưởng tỷ, điện hạ chỉ là một Tiêu Dao Vương, phu thê chúng ta sớm đã không bàn chính sự, những lời này tỷ nói cùng muội làm chi?" Trả lời chính là một giọng nữ thanh lãnh, hẳn là tiểu di.
Mẫu hậu thật đúng là từ khi hắn còn nhỏ liền ôm ý niệm muốn hắn làm hoàng đế a! Ngài cũng không nghĩ thử, liền tính không suy xét khả năng của nhi tử cũng phải suy xét đến thế lực phía sau của Vệ Cẩm Hoa a! Nếu có Vân Tương Vương tương trợ tự nhiên nắm chắc, nhưng mà ngài làm tỷ tỷ sao lại nghe không hiểu muội muội ngài từ thật lâu trước kia đã có ý tứ không muốn hỗ trợ?
Cư nhiên sau khi nhi tử ngài lớn lên, còn ngây thơ cho rằng phu thê Vân Tương Vương sẽ đứng về phía chúng ta, uổng công a! Vân Tương Vương phi nếu là hai mươi năm sau mới có ý tứ cự tuyệt, về tình cảm có thể tha thứ.
Chính là, như nội dung hiện tại mà Vệ Cẩm Dương nghe được, Vương phi căn bản là từ lúc bắt đầu đã có ý muốn khoanh tay đứng nhìn.
"Muội muội, người một nhà không nói hai lời.
Tỷ muội ta một là đương kim Hoàng Hậu, một là Vân Tương Vương phi, có thể nói là nữ nhân hiển hách nhất trong thiên hạ hiện nay.
Lưu thị tuy không bằng Lâm thị là dòng dõi thư hương, đại tộc trăm năm, nhưng cũng là tướng môn danh chấn thiên hạ.
Nhi tử ta, chất nhi của ngươi, vì sao không thể làm Thái Tử? Chỉ có nó làm Thái Tử, danh vọng của Lưu gia mới có thể giữ được." Lưu hoàng hậu còn tận tình khuyên bảo.
"Lập Thái Tử há lại đến phiên chúng ta làm chủ? Chỉ có Thánh Thượng lập ai là Thái Tử, người đó mới có thể làm được Thái Tử." Vân Tương Vương phi cũng không hề dao động.
"Vân Tương Vương là hoàng thúc của Hoàng Thượng, chiến công hiển hách, là người mà Hoàng Thượng kính trọng nhất.
Chỉ cần ngài chịu nói một câu, Bệ Hạ tự nhiên là sẽ nghe".
Lưu hoàng hậu chuyển sang khóc lóc than thở.
"Điện hạ tuy là hoàng thúc, nhưng càng quan trọng hơn, ngài vẫn là thần tử của Hoàng Thượng.
Phu thê chúng ta trong lòng chỉ có bốn chữ "Trung quân ái quốc", không hề có tư tâm." Vân Tương Vương phi vẫn là dầu muối không ăn, "Huống hồ, trưởng tỷ chỉ lo nhi tử có thể làm Thái Tử, sao không nghĩ cho phu thê chúng ta? Thiệu Đường sớm đã công cao chấn chủ, năm đó từ bỏ tước vị chính là vì muốn giữ mình, hiện giờ nếu lại can thiệp việc lập Thái Tử, Bệ Hạ sẽ nghĩ như thế nào? Các triều thần lại sẽ nghĩ như thế nào?"
"Muội muội..." Lưu hoàng hậu đã bật khóc nức nở.
Vân Tương Vương phi quét mắt nhìn Lưu hoàng hậu một cái, thấy nàng khóc đến thương tâm, vẫn là không đành lòng, trấn an nói, "Làm hoàng đế lại có cái gì tốt đâu? Bất quá chỉ là ở trên vạn người thôi.
Chất nhi lớn lên nếu giống như Thiệu Đường, làm một Tiêu Dao Vương, quốc gia có việc thì dốc hết toàn lực, quốc thái dân an liền thưởng thụ phong cảnh thiên hạ, sống tiêu dao tự tại lại có gì không tốt đâu? Sau khi Bệ Hạ trăm tuổi, chất nhi cũng có tỷ là Hoàng Thái Hậu che chở, tiêu sái một đời chẳng phải càng thích ý?"
"Đúng, đúng, đúng, muội cùng tiểu hoàng thúc tất nhiên là chí hướng cao xa, tâm ý tương liên (2).
Các ngươi làm sao hiểu được tấm lòng mẫu thân muốn nhi tử hoá rồng của ta?" Lưu hoàng hậu bắt đầu khóc thút thít, với nàng, nhi tử chỉ có lên làm hoàng đế mới xem như có được đồ tốt nhất trên đời, nửa điểm cũng không thể hiểu được tư tưởng không màng danh lợi của phu thê Vân Tương Vương.
Nhìn dáng vẻ trưởng tỷ như vậy, Vân Tương Vương phi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nàng thật là không thể lý giải vì sao tỷ