C6.
Vỡ lòng (hạ)
2019.12.16 ~ 2019.12.22
Cứ như vậy quanh đi quẩn lại, trong lúc lão thái phó tận tình khuyên bảo giảng giải từng bước, nửa năm thời gian cứ như vậy trôi qua.
Vệ Cẩm Dương mỗi ngày cũng trải qua thập phần quy luật, buổi sáng đến học đường cùng Vệ Cẩm Hoa, Lưu Minh, Lưu Nhân, buổi chiều quấn lấy Vệ Cẩm Hoa bồi dưỡng tình cảm huynh đệ, buổi tối trở về cung điện của mình ngủ, rất nhiều thời điểm hắn đều có thể ở buổi tối gặp được Lưu hoàng hậu, trừ phi hoàng đế lão tử muốn nàng thị tẩm.
Đối với việc cho dù đã có thư đồng mà nhi tử vẫn thích đi tìm Vệ Cẩm Hoa chơi, Lưu hoàng hậu dù cho thập phần bất đắc dĩ cũng vô kế khả thi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Ngóng trông nhi tử lớn lên chút hiểu chuyện chút, liền biết Vệ Cẩm Hoa và bọn họ không chung một đường, liền tự động rời xa Vệ Cẩm Hoa.
Cũng không biết ngày đó khi nào mới có thể đến.
Ngẫm lại thật sốt ruột mà! Nhi tử nhà mình cùng đối thủ cạnh tranh tương lai quan hệ tốt như vậy, này là chuyện gì đây?
Bên này Lưu hoàng hậu đang lo lắng không thôi nhi tử cùng Vệ Cẩm Hoa quá mức thân cận không tốt lắm, bên kia Vệ Cẩm Dương đang vì một chuyện khác mà buồn rầu, bọn họ hiện tại sớm đã được lão thái phó hướng dẫn bắt đầu học viết chữ.
Không cần phải nói, Vệ Cẩm Dương hắn tự nhiên cũng là người học viết nhanh nhất trong ba đứa nhỏ.
Nói cho cùng, trong thân thể trẻ con của hắn cất giấu một linh hồn hơn hai mươi tuổi nha!
Chính là, học thì nhanh, nhưng viết thì lại phát sinh vấn đề!
Chữ hắn xấu, xấu giống như cua bò, chữ nào cũng xiêu xiêu vẹo vẹo (1) khiến người nhìn khổ não.
Lúc mới học còn tốt, ba đứa đều là vừa bắt đầu học viết, chữ đều xấu, mà chữ hắn còn tương đối dễ nhìn hơn một ít.
Chính là, học viết chữ được nửa năm về sau, Lưu gia huynh đệ viết chữ tuy rằng không theo kịp Vệ Cẩm Dương, nhưng so với hắn lại viết đẹp hơn nhiều.
Không có biện pháp a! Nét chữ của hắn từ kiếp trước đã xấu như vậy rồi, xấu từ trong bụng mẹ, hắn viết như vậy hơn hai mươi năm, trong chốc lát lại có thể thay đổi được sao? Thật là không thể cứu.
Chữ của hắn vậy mà so với tiểu hài tử còn xấu hơn, nói ra thật là mất mặt!
Thật sốt ruột mà!
Vệ Cẩm Dương hiện tại mỗi ngày trừ việc học ở chỗ thái phó, còn lại chỉ có luyện chữ, luyện chữ, luyện chữ.
Tục ngữ nói thật hay, thấy chữ như thấy người, chữ hắn xấu như vậy mà không sửa, trưởng thành chỉ sợ bị người chê cười.
Đời trước còn tốt, dù sao hắn tả hữu chỉ có chơi bời lêu lỏng, vốn dĩ không có thanh danh gì, không sợ nhiều ra thêm một cái xú danh chữ xấu! Nhưng đời này hắn đã quyết tâm thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, ai gặp qua một thanh niên tài tuấn viết chữ xấu như hắn đâu.
Về sau hắn tuy rằng sẽ không làm hoàng đế, nhưng chưa biết chừng lấy thân phận của hắn cũng vẫn có chút tiếng tăm, chữ xấu như vậy không phải sẽ bôi nhọ thể diện hoàng thất sao?
Vệ Cẩm Dương trong lòng buồn rầu không thôi, người có quan hệ thân mật nhất với hắn là Vệ Cẩm Hoa cũng không nhịn được vì hắn mà lo lắng.
Nửa năm qua Vệ Cẩm Dương nhìn ra được Vệ Cẩm Hoa là thật sự có thích hắn, đã xem hắn như đệ đệ.
Đây có thể nói là thành tựu lớn nhất trong nửa năm từ lúc hắn trọng sinh.
Nhìn đệ đệ yêu thương đang vì chữ của nhóc mà buồn rầu, khuôn mặt nhỏ mập mạp đều nhăn thành một đoàn, Vệ Cẩm Hoa cũng không nhịn được vì nhóc động dung.
Kỳ thật y vốn dĩ cảm thấy không có gì đáng lo, tiểu hài tử mà, Vệ Cẩm Dương nhận thức nhiều chữ như vậy, hơn nữa còn viết được đã là thực thông minh.
Bất quá chữ xấu một chút thì sao, trưởng thành tự nhiên sẽ tốt lên.
Vệ Cẩm Hoa một chút cũng không thể lý giải mức độ khổ bức trong nội tâm của Vệ Cẩm Dương.
Hắn viết chữ xấu đã thành thói quen, muốn bỏ cái tật này cũng khó khăn tựa như một kẻ hút thuốc phiện muốn cai nghiện.
Nhiều năm đã dưỡng thành thói quen như vậy, làm sao chỉ trong một sớm một chiều là có thể bỏ được.
Vệ Cẩm Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ rầu rĩ của Vệ Cẩm Dương, đành phải thập phần bất đắc dĩ đem hắn ôm lên đùi, dùng những ngón tay trắng nõn như nữ tử nắm lấy bàn tay nhỏ của hài tử, dùng bút chấm mực đã mài tốt, rồi cứ tay nắm tay như vậy ở trên giấy Tuyên Thành từng nét từng nét mực viết ra, cuối cùng hình thành một chữ.
Phương pháp này rất có hiệu quả, Vệ Cẩm Dương luyện tập lâu như vậy liền nghiệm chứng, nguyên bản chữ viết nghiêng ngả xiêu vẹo được Vệ Cẩm Hoa dẫn dắt liền trở nên mạnh mẽ hữu lực, đẹp lên rất nhiều.
Chính là...!Chỉ cần Vệ Cẩm Hoa vừa buông tay, hắn liền rất mau lại lộ nguyên hình, chứng nào tật nấy.
Thật là khiến người buồn rầu vô cùng a!
Nhìn Vệ Cẩm Dương lần thứ hai nhăn lại mặt bánh bao, Vệ Cẩm Hoa cảm thấy có chút buồn cười.
Y thật là lý giải không được tâm lý của tiểu hài tử, ở y xem ra, đệ đệ hiện tại đã là thực hảo.
Chữ xấu luyện mãi không phải sẽ tốt sao?
"Chẳng lẽ lý tưởng của Cẩm Dương là trở thành danh gia thư pháp sao?" Vệ Cẩm Hoa cười khẽ, nhéo nhéo mặt bánh bao.
Ân, xúc cảm thực tốt, đệ đệ quả nhiên là đáng yêu nhất, hảo niết!
"Lý tưởng? Thư pháp danh gia?" Vệ Cẩm Dương có chút sững sờ, hắn từ khi trọng sinh tới nay, vẫn luôn chỉ nghĩ không lại giẫm lên vết xe đổ, làm một hảo nhi tử, hảo đệ đệ, hảo thần tử, không làm kẻ hoàn khố khiến người vứt bỏ.
Lại chưa bao giờ nghĩ tới tương lai hắn muốn làm gì.
Hắn cũng không biết chính mình tương lai sẽ thế nào, hắn không có lý tưởng, cũng không có mục tiêu.
Từ trọng sinh tới nay hắn vẫn luôn là vì chính mình tương lai có thể sống sót mà liều mạng ôm đùi Vệ Cẩm Hoa, còn chưa từng suy xét đến vấn đề xa xôi như vậy! Hiện tại nghĩ đến...!Hắn thật sự vẫn còn tư tưởng ăn chơi trác táng a! Chỉ lo hôm nay, mặc kệ ngày mai!
Nhưng mà hắn có thể làm gì đây? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, kêu hắn một tên chỉ biết chơi bời lêu lỏng đi làm trọng thần tâm phúc của Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên là không có khả năng! Hắn là trọng sinh, không phải bị tẩy não.
Hắn không có cái chỉ số thông minh kia, cho nên, hắn trước tiên liền từ bỏ cùng Vệ Cẩm