"Liên Kiều a, cô nương không cần lừa gạt ta nha.
Cô nương xác định vị nhân huynh này thật sự là điện chủ của cô chứ không phải sư huynh sao?" Vệ Cẩm Dương trên dưới đánh giá thanh niên mảnh khảnh trước mặt hồi lâu, vẫn không dám tin tưởng, phải quay đầu muốn xác nhận lại với tiểu cô nương đang đứng bên cạnh.
Kỳ thật này cũng chẳng trách hắn không tin, bởi vì người mà Liên Kiều đưa đến gặp hắn nhìn qua tuổi tác quá nhỏ.
Mặc dù người này giơ tay nhấc chân hơi mang theo một chút tang thương cùng điềm đạm như người trong cổ họa thì cũng không thể che lấp dung mạo quá mức thanh tú trẻ tuổi của y.
Một người mang bộ dáng thư sinh như vậy thật sự rất khó lệnh người liên tưởng đến y lại là chủ thượng của một trong Du Ly bát điện, Dược Vương Điện điện chủ a.
Trong suy nghĩ của Vệ Cẩm Dương, Du Ly Dược Tọa nổi danh trong truyền thuyết như thế nào cũng nên là một lão nhân râu tóc đều bạc một đống như lão thái phó mới đúng a, làm sao có thể tưởng tượng đến nhân gia thế nhưng, thế nhưng...!thanh xuân bức người như vậy đâu?
Nghe rõ Vệ Cẩm Dương đặt ra nghi vấn, Liên Kiều thế nhưng không giống như thường lui tới chống hai tay cãi lại hắn, thậm chí mếu máo đưa mắt nhìn hắn xong liền lập tức rũ mắt cúi đầu không hề lên tiếng, xem dáng vẻ nghiễm nhiên đối với thanh niên này thập phần tôn kính.
"Điện hạ yên tâm, tại hạ thật sự là người chấp chưởng Dược Vương Điện của Du Ly Quỷ Vực.
Tuy rằng cũng chỉ là một người quản sự nho nhỏ, không thể xem là cao thủ nhưng cũng coi như xứng được với nhân tài kiệt xuất trong đó." Dược Tọa mỉm cười ôn hòa, Liên Kiều không dám tự ý lên tiếng, y mới mở miệng trả lời vấn đề của Vệ Cẩm Dương.
"Gần đây ta vừa vặn đang nghiên cứu dược vật có liên quan đến việc hóa giải cổ độc, nhận được tin tức của Võ phán đại nhân liền đối với cổ trùng trong cơ thể điện hạ cảm thấy hứng thú, cho nên mới mạo muội tiến đến quấy rầy, mong rằng điện hạ thông cảm ta không thỉnh tự đến, xen vào việc người khác."
"Không đâu, ta như thế nào lại quái Dược Tọa đại nhân đâu.
Ngài có thể nguyện ý ngàn dặm xa xôi tới tận đây giúp ta giải quyết cổ trùng quả thực là ta mong ngôi sao mong ánh trăng đều mong không đến a." Nhìn vào ánh mắt khiêm tốn mà ôn nhuận của đối phương, Vệ Cẩm Dương nguyên bản đang phun tào còn tính toán hỏi một câu "Dược Tọa này của các ngươi trẻ tuổi như vậy thật sự đáng tin cậy sao" cũng liền phải mạnh mẽ nuốt xuống.
Có một loại người nhìn quan thập phần ôn hòa nhưng trong vô hình lại có thể sinh ra một cổ uy áp khiến người đối diện phải tự đáy lòng sinh ra kính sợ, khiến đối phương không dám nói một câu trêu chọc hay lăng mạ, mà vị Dược Tọa này chính là một người như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, kỳ thật trừ bỏ thường xuyên muốn thử các loại phương thuốc giải cổ, bắt hắn uống một đống lớn dược vật, xem hắn như tiểu bạch thử thí nghiệm...!thì Dược Tọa cũng không khiến sinh hoạt của Vệ Cẩm Dương có bất kỳ thay đổi nào, nhật tử của hắn ở biên quan bình thường nên trải qua như thế nào thì vẫn cứ dựa vào đó mà trôi qua.
Mà vị Dược Tọa này mỗi ngày trừ việc nghiên cứu chế tạo giải dược thì cũng sẽ hứng thú bừng bừng theo chân mọi người đến học đường lúc trước được mấy người Vệ Cẩm Dương cùng nhau xây dựng cho bần dân hài tử, sau đó giảng giải truyền thụ một ít cơ sở y thuật cùng dược lý.
Vậy nên xem như không làm Vệ Cẩm Dương uổng công bao ăn bao ở, dù sao cũng cấp bọn nhỏ tìm được một vị tiên sinh miễn phí nha.
Sinh họat của Vệ Cẩm Dương về sau trừ bỏ mỗi ngày đến quân doanh làm công vụ, thuận tiện vây xem cùng học tập mấy vị giang hồ cao nhân đủ mọi kiểu dáng huấn luyện đội ngũ của hắn, cũng tăng thêm một hoạt động mới, chính là cùng Dược Tọa dạy hài tử ở đây cường thân kiện thể, coi như tạo thành nguồn dự trữ về sau cho quân đội biên quan, đồng thời còn góp sức mình làm ra một phần cống hiến giúp cho rường cột tương lai của Tử Vân quốc bọn họ có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ nơi biên cương cứ như vậy tiếp diễn, trong bất tri bất giác cũng đã hơn nửa năm trôi qua.
Nhìn trên xa xa trời xanh mây trắng, Vệ Cẩm Dương có khi cũng sẽ âm thầm cảm thán thời gian thật là một thứ chạy nhảy quá nhanh, một chốc quay đầu lại bản thân mới phát hiện nó đã sớm đi rất xa, khiến người ta cố gắng như thế nào cũng lưu giữ không được.
...
Ánh đèn nhợt nhạt hôn ám, huân hương sương khói lượn lờ khiến cho bên trong cung điện kim bích huy hoàng vốn dĩ đã trống rỗng lại càng tăng thêm một mạt hơi thở lịch sự tao nhã nhưng cũng quá mức thanh u.
"Điện hạ, vi thần đã tới chậm." Một người thanh niên tố y quảng tụ nhẹ nhàng đẩy ra phiến cửa gỗ tiến vào nội điện, trong miệng tuy nói lời xin lỗi nhưng biểu tình trên mặt lại sơ đạm vô cùng.
"Không sao, biểu huynh tục sự quấn thân, một chút thời gian nhàn tản này ta vẫn là chờ nổi", Vệ Cẩm Hoa tư thái lười biếng dựa nghiêng trên giường mềm, thưởng thức quân cờ làm bằng ngọc trong tay, nâng nâng mí mắt ý bảo thanh niên ngồi xuống, "Gần đây, chính sự trong triều thật sự bận rộn, ta cũng không rảnh phân thân đi thăm ngoại tổ phụ, còn phải dựa vào biểu huynh nhiều hơn chăm sóc.
Làm tôn bối, Cẩm Hoa tự mình cảm thấy bản thân thật bất hiếu.
Không biết mấy ngày gần đây thân mình của ngoại tổ phụ đã có khởi sắc chưa?"
Người thanh niên này chính là Lâm tướng trưởng tôn, là Vệ Cẩm Hoa thân biểu huynh, cũng là năm đó trong kinh nổi danh thanh niên tài tuấn Trạng Nguyên lang, còn hiện tại đã tiếp nhận vị trí của Lâm tướng, trở thành người cầm quyền của Lâm thị đại tộc, Lâm Thứ Kỷ.
"Gia gia thân thể đã ngày càng lụn bại, mỗi ngày đều phải dựa vào ngự y dùng chén thuốc treo mệnh, cũng không biết còn có thể căng được bao lâu", Lâm Thứ Kỷ cũng không cùng Vệ Cẩm Hoa khách khí, thập phần quen thuộc ngồi xuống vị trí đối diện, khi đề cập tới sức khỏe của Lâm tướng thì trong mắt lại xóa không đi mỏi mệt cùng sầu lo.
Tính từ đầu xuân năm nay, Lâm tướng vốn dĩ thân mình đã không ngạnh lãng càng thêm suy yếu, đã đến mức tựa như nến tàn trong gió (1), lộ ra dáng vẻ dầu hết đèn tắt (2).
Ngày thường đều dựa vào đứa cháu trai Lâm Thứ Kỷ tự mình phụng dưỡng trước giường, mọi sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc cũng như trên triều chính cũng đều do y một tay lo liệu.
Nhìn quầng thâm dưới mắt của Lâm Thứ Kỷ là có thể biết được vị thừa tướng tuổi trẻ này hiện tại có bao nhiêu lao lực.
"Nếu là như thế, ta ngày mai vẫn là phải rút ra thời gian đi thỉnh an ngoại tổ phụ.
Thế sự vô thường, chỉ ngắn ngủi không quá một tháng, không nghĩ tới lão nhân gia thân mình đã suy yếu như vậy." Vệ Cẩm Hoa nhìn thấy sầu lo trong mắt Lâm Thứ Kỷ quá đỗi nồng đậm, bởi vì biết rõ chính mình vị này biểu ca từ trước đến giờ đều không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên y lập tức minh bạch, chỉ sợ Lâm tướng hiện tại đã lâm vào tình trạng nguy kịch.
"Điện hạ có tâm, gia gia nhìn thấy điện hạ nhất định sẽ cao hứng, có lẽ nhờ vậy mà sức khỏe sẽ có khởi sắc cũng chưa biết chừng." Lâm Thứ Kỷ cầm lấy ấm trà trên bàn gỗ, chậm rãi tự rót cho mình một chén trà, liễm mắt tiếp lời.
"Ta xem linh đan diệu dược có thể làm ngoại tổ phụ khởi sắc cũng không phải là ta đi thăm ông mà là Thứ Kỷ ngươi sớm ngày thành thân sau đó sinh cho ông mấy cái tằng tôn đại béo, đây mới là khúc mắc trong lòng ngoại tổ phụ." Thấy y thần thái vẫn còn mệt mỏi, Vệ Cẩm Hoa lại sinh ra vài phần tâm tư đi trêu chọc, muốn giúp y dời đi lực chú ý.
"Điện hạ chớ có lấy Thứ Kỷ ra trêu đùa, lời này hẳn là chúng ta cùng nỗ lực mới đúng.
Rốt cuộc gia gia từ trước đến nay lấy quốc sự là trọng, xem nhẹ gia sự, đối với điện hạ càng là kỳ vọng rất cao." Lâm Thứ Kỷ tuy rằng tướng mạo ôn hòa, công phu ngoài miệng lại cũng chưa từng buông tha ai.
"Được rồi, được rồi.
Biểu huynh cùng ta vẫn là đều không cần đem đối phương ra trêu chọc được không?" Vệ Cẩm Hoa nghe y nói như thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, từ trong hộp cờ lấy ra một quân đen chậm rãi đặt lên bàn cờ, "Gần nhất mọi việc bận rộn, việc ở trong nhà hay trong triều đều là ta cái này biểu đệ khiến biểu huynh vất vả.
Cũng không biết cọc sự kiện kia biểu huynh xử lý như thế nào rồi?"
"Còn có thể như thế nào, người trong giang hồ thì cũng là người, ngoài miệng nói được khí phách, trong xương cốt lại không phải cũng vì danh lợi sao.
Chúng ta ta âm thầm cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị, có thể đem đống lớn lợi ích cùng sinh ý đến cho bọn họ.
Vừa không phải mang tiếng làm chó săn cho triều đình làm tổn hại thanh danh trên giang hồ, vừa được đến ích lợi, chuyện tốt như vậy bọn họ làm sao dễ dàng từ chối đâu?" Lâm Thứ Kỷ trong lời nói có chút ý tứ trào phúng, biểu tình trên mặt cùng ngữ điệu đã khôi phục bình bình đạm đạm không hề có chút cảm xúc.
"Hơn nữa giáo chủ của bọn chúng còn phạm tội bắt cóc Thái tử cùng hoàng tử, trong lòng vốn đã run sợ, chúng ta ân uy đều cho, bọn họ hiện tại cảm kích điện hạ ân đức, không tiêu diệt giáo phái của bọn họ còn không kịp", Lâm Thứ Kỷ cũng cầm lấy một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, "Chỉ là ngầm quy thuận vào thế lực của điện hạ thì có thể tính cái gì đâu?"
"Như thế rất tốt.
Trên lãnh thổ Tử Vân của ta há lại có thể bao dung giáo phái ngoại quốc vung tay múa chân đâu, thêm một cái Vu Cổ Thần Giáo cũng hảo khiến bọn hắn trai cò đánh nhau cho chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
(3)" Vệ Cẩm Hoa gõ nhẹ bàn cờ, khẽ nhếch môi, y tuy cười lại chỉ