C84.
Phân ly (hạ)
2022.08.22 ~ 2022.08.24
Vệ Cẩm Dương đứng ở trên phiến thổ địa đã tạm thời mất đi âm thanh chiến hỏa lại không mất đi hình ảnh chém giết, còn như cũ tràn ngập mùi máu tươi, hoang tàn gần như phế tích.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đã không còn sục sôi ý chí chiến đấu khi quyết định đến biên quan, càng không còn tham vọng nổi danh gì đó, mà chỉ có mỏi mệt cùng nản lòng (1) như thế nào cũng xóa không xong, tan không được.
Loại tình huống này là từ khi nào bắt đầu đâu? Xộc vào mũi là mùi mồ hôi của chính mình, của chiến mã, còn có mùi tanh tưởi của máu tươi,...!Vệ Cẩm Dương bị động ngửi thứ hương vị hỗn hợp cổ quái này, có chút thất thần.
Có lẽ, hắn từ ngày đầu tiên bước lên chiến trường, đắm chìm trong đầy trời huyết tinh cũng đã bị gieo vào lòng thứ cảm xúc ngưng trọng cùng mệt tâm như vậy rồi.
Sau đó, theo thời gian tích lũy, ở giữa cái chốn tu la tràng này, thứ cảm xúc ấy chậm rãi nảy mầm, chậm rãi đem hắn của trước đây từng chút từng chút đánh nát, thẳng đến có một ngày hắn rốt cuộc tìm không thấy vị thiếu tướng quân vô tâm vô phổi, nhiệt huyết sôi trào ngóng trông có thể ra chiến trường vẫn luôn ở trong con người mình.
Bởi vì chưa từng trải qua chân chính chiến loạn, Vệ Cẩm Dương trước kia vô pháp biết được chiến tranh so với trong tưởng tượng của hắn còn tàn khốc cùng huyết tinh gấp trăm ngàn lần.
Hắn cơ hồ mỗi ngày đều chỉ có thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ mà hắn quen thuộc hoặc có vài lần gặp mặt từng người từng người ngã xuống ngay bên cạnh hắn.
Mỗi ngày trôi qua đều có vô số sinh mệnh tươi sống cứ như vậy mà kết thúc ở trước mắt hắn, khiến hắn một mình ở trong đêm tối không biết bao nhiêu lần bị ác mộng bừng tỉnh.
Hắn mơ thấy chiến trường máu chảy đầm đìa, mơ thấy các tướng sĩ huyết nhục mơ hồ cố sức bắt lấy tay hắn, chất vấn hắn vì cái gì không cứu bọn họ, vì cái gì để cho một đám hoàng thân quý tộc chỉ biết hưởng lạc có thể yên ổn tiêu xài hoang phí mà những kẻ bần hàn như bọn họ lại phải trả giá máu tươi cùng sinh mệnh của chính mình.
Mặc dù Vệ Cẩm Dương trong lòng biết rõ hết thảy đều là bản thân hắn tự phán đoán ra tới nhưng vẫn không tránh được bị những câu hỏi này phá giảo tâm trí không thể an bình.
Hắn nhịn không được trong lòng muốn chém chết chính mình của kiếp trước, thậm chí còn bởi vì từng nghĩ đến dùng cái danh vị tướng quân để tiếp tục ăn chơi trác táng mà chán ghét chính mình.
Tuy rằng suy nghĩ này không gây ra thương tổn gì cho thân thể nhưng lại đánh một đòn vô cùng nghiêm trọng vào sâu trong tinh thần của hắn.
Vệ Cẩm Dương bắt đầu cho rằng chính mình đang hoàn trả lại nợ máu mà kiếp trước lẫn kiếp này thiếu hạ, hắn ở trên chiến trường cơ hồ dùng hết toàn lực, dường như không muốn sống nữa mà chém giết, nửa điểm cũng không bận tâm thương tiếc thân thể của chính mình.
Ngay cả mấy người Lâm Giản, Chu Hiểu cùng Dược Tọa đều từng bị trạng thái giết đỏ mắt của hắn làm cho kinh hãi, nhưng khuyên can thế nào cũng không thể ngăn cản hắn tiếp tục liều mạng, chỉ có thể âm thầm may mắn mạng của hắn vẫn còn rất lớn.
Cũng chính nhờ tư thái chiến đấu không muốn sống này của hắn mà cái tên Lưu Dương cũng liền từ đây bắt đầu truyền lưu, không chỉ trong nội bộ Tử Vân binh lính mà còn ở trong miệng của đám man di từng bị hắn đánh chạy.
Cùng với Vệ Cẩm Dương trổ hết tài năng còn có đội ngũ đặc biệt do hắn thân thủ huấn luyện.
Đội ngũ này dựa theo thực lực cùng sở trường mà chia làm mười hai chi đội, sau đó quả nhiên là không phụ sự kỳ vọng, nhiều lần lập được chiến công hiển hách, bị quân địch xưng là Phong Hỏa Kỵ.
Hãn tướng Lưu Dương cùng Thập Nhị Lộ Phong Hỏa Kỵ của hắn, cái danh xưng này cũng bắt đầu theo chiến trường truyền về hai bên quốc nội, thậm chí có xu thế lan xa đến toàn bộ ngũ quốc.
Ngắn ngủi hơn nửa năm thời gian, Vệ Cẩm Dương đã trưởng thành, trở thành một viên hãn tướng có thể chấn trụ ngoài sa trường, ngay cả Vạn Trọng Sơn cũng phải tự mình triệu kiến hắn, thậm chí còn nói đợi đại quân chiến thắng trở về nhất định sẽ bẩm tấu Thánh thượng luận công ban thưởng, cực lực nêu tên hắn, giúp hắn sau này nổi danh.
Nhưng tất cả mấy thứ này sớm đã không phải là điều Vệ Cẩm Dương nghĩ tới.
Hắn hiện tại chỉ muốn có một cái thái bình thịnh thế, một quốc gia không còn chiến loạn có thể cho bá tánh an cư lạc nghiệp, giúp các huynh đệ đã hy sinh có thể yên tâm an giấc.
Nhưng mong ước nhỏ nhoi này thật sự có thể trở thành hiện thực sao? Vệ Cẩm Dương đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân lại cũng không dám đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Đứng ở giữa chốn sa trường tràn ngập huyết tinh cùng tàn khốc, hắn không thể không thừa nhận cho dù là hoàng tử của cường quốc đứng thứ hai trong thiên hạ thì bản thân hắn cũng nhỏ bé hèn mọn như một con kiến mà thôi.
Chỉ dựa vào hắn cùng mấy vị huynh đệ thì làm sao biết được có đủ sức hoàn thành hay không...
Nhưng cho dù biết rõ sự thật là như thế, hắn cũng thề phải dùng hết toàn lực mà chiến.
Hiện tại, bảo hộ quốc gia, vì nước vong thân đã là điều duy nhất hắn có khả năng thay thế các huynh đệ đã qua đời thực hiện.
"Vệ Quốc, ngươi quả nhiên lại ở chỗ này." Vệ Cẩm Dương thoáng hoàn hồn, cuối cùng cũng nhớ lại mục đích ban đầu khi hắn quay lại chiến trường.
Hắn vài bước hợp thành một bước nhanh chóng đi đến một phương hướng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của thanh niên thật thà chất phác đang ngồi cúi đầu giữa đống phế tích.
"Lưu tướng quân, ngài đã tới." Võ Vệ Quốc đứng lên, qua loa dùng tay lau đi lệ quang lập lòe nơi khóe mắt, thu liễm cảm xúc gần như ai điếu tang thương trên gương mặt, quay đầu nhìn về phía Vệ Cẩm Dương.
Nhìn vị hán tử lưng hùm vai gấu giờ phút này lại lộ ra biểu cảm vô cùng yếu ớt, Vệ Cẩm Dương nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải mặc không lên tiếng xoay người đi, tâm tình ngưng trọng cùng Võ Vệ Quốc nhìn về nơi xa, mảnh đất này chính là nơi các tướng sĩ của Tử Vân bọn họ đã từng chém giết, cũng từng hy sinh.
Những người ở chỗ này ngã xuống đều là huynh đệ đã cùng nhau tắm máu chiến đấu, nếu phải vì họ ai điếu thì làm sao chỉ có Võ Vệ Quốc một người đâu? Toàn bộ quân doanh, thậm chí toàn bộ Tử Vân quốc đều hẳn là vì các tướng sĩ đã hy sinh thân mình mà ai điếu tưởng niệm.
Vệ Cẩm Dương lặng im hồi lâu đứng nhìn phiến thổ địa đã bị máu tươi của vô số tướng sĩ nhuộm thành màu đỏ, tâm tình ngưng trọng lại không sao giảm bớt, ngay cả âm thanh nói ra cũng tựa hồ bị chốn chiến địa hoang vu này nhiễm lên một tầng tang thương, "Vệ Quốc, ngươi không cần quá mức tự trách.
Kỳ thật ngươi đã làm được thực tốt, ta tin tưởng các huynh đệ trên trời có linh cũng nhất định không hy vọng ngươi một cái thiếu tướng quân mỗi ngày đều ở chỗ này vì bọn họ mà không ngừng trách móc chính mình."
Ở trên sa trường, bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy huynh đệ một khắc trước còn đang cùng mình kề vai chiến đấu chỉ chớp mắt liền chết ở trước mặt mình, dùng máu tươi nhiễm hồng mặt đất để bảo vệ thành luỹ phía sau lưng.
Mỗi một người còn sống, bao gồm chính Vệ Cẩm Dương, nội tâm đều không hề yên ổn, mà người rõ ràng không thể thoát khỏi bóng ma của chiến trường nhất có lẽ chính là Võ Vệ Quốc, vị hán tử nhìn qua thập phần mạnh mẽ cùng thô tâm đại ý.
Mà biểu hiện rõ nhất của điều này chính là mỗi ngày Võ Vệ Quốc đều sẽ đứng ở trên chiến trường phát ngốc, cho dù đã tạm kết thúc một ngày chém giết thì cũng không hề bận tâm vết thương trên người, một mình đứng lặng ở chỗ này, trong lòng ai điếu những huynh đệ đã hy sinh.
Trạng thái nghiêm trọng đến mức này, Vệ Cẩm Dương không thể mặc kệ hắn cứ tiếp tục hãm sâu vào bóng ma như vậy.
Hiện giờ chiến cuộc chưa bình ổn, sa trường phía trước càng là trải rộng sát khí, Tử Vân không nên lại vô duyên vô cớ tổn thất một viên mãnh tướng chỉ bởi vì tinh thần hỏng mất.
Vậy nên cho dù bản thân vội đến cơ hồ liền một khe hở để thở dốc cũng không có, hắn vẫn cố gắng rút ra thời gian để khuyên can một chút người chiến hữu đã cùng hắn rời kinh thành xa phó biên quan.
"Lưu tướng quân, ta lúc trước cũng nói như vậy để khuyên giải chính mình..." Nhắc tới những huynh đệ đã qua đời, cảm xúc của Võ Vệ Quốc lại kích động lên, khuôn mặt ngăm đen lại lần nữa phiếm ra lệ quang, cơ hồ là nghẹn ngào lên tiếng, "Chính là...!ta trước sau vẫn làm không được.
Chỉ cần ta vừa chợp mắt liền sẽ mơ thấy những huynh đệ đã chết đi đó, trơ mắt nhìn bọn họ ở dưới lưỡi đao của quân giặc giãy giụa đổ máu mà bản thân ta lại nỗ lực thế nào cũng không cứu được bọn họ."
Nghe Võ Vệ Quốc nói đến thương tâm như thế, lại ở trên một mảnh chiến địa bị máu nhuộm hồng, Vệ Cẩm Dương cũng không ngăn được trong lòng lại bị gợi lên bi ai đau xót.
Những huynh đệ đó đều giống như người nhà của bọn hắn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, gặp nhau còn sẽ trêu chọc vài câu, như thế nào liền lập tức không có đâu? Hỏi bọn hắn làm sao không khổ sở được đây?
Vệ Cẩm Dương cảm xúc dâng trào nhưng lại kìm nén không nói một lời, chỉ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Võ Vệ Quốc, im lặng nghe hắn nói hết cảm xúc trong lòng.
Cùng là một người nam nhân, hắn minh bạch giờ phút này điều mà Võ Vệ Quốc yêu cầu nhất chỉ là một người có thể lắng nghe mà thôi.
"Có đôi khi ta thật sự hy vọng