Dung Tích Triều vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện gần nhất, hỏi qua hộ sĩ tìm được phòng bệnh của Cố Tư Huyền.
Đẩy cửa ra liền thấy hình ảnh Ngôn Thanh Nhiên cùng Cố Tư Huyền phi thường hài hòa ở chung, thực kinh ngạc, cũng thực nghi hoặc, Ngôn Thanh Nhiên vì cái gì sẽ ở chỗ này?
Do động tác đẩy cửa quá lớn khiến hai người ăn ý xoay người cùng nhìn Dung Tích Triều, Dung Tích Triều cảm giác có chút xấu hổ! Mình tới không đúng thời điểm sao?
"Tích Triều, ngươi đã đến rồi a" Cố Tư Huyền cười một thoáng nhìn Dung Tích Triều, cảm tạ trời đất, rốt cục có người đến giải cứu nàng khỏi cục diện xấu hổ này.
Cố Tư Huyền lúc này thực sự là cảm thấy Dung Tích Triều càng ngày càng đáng yêu, ân, không hổ là tỷ muội tốt~
Dung Tích Triều bình tĩnh đi tới hỏi "Đã có phát sinh chuyện gì?" Lời này vừa hỏi Cố Tư Huyền trên mặt liền xấu hổ, Cố Tư Huyền không biết nên trả lời như thế nào! Chẳng lẽ nói là mình bị đánh thuốc? Sau đó bị Ngôn Thanh Nhiên nhìn trống trơn? Suýt nữa là cướp đi trong trắng của Ngôn Thanh Nhiên? Những điều này đều không thể nói ra được a! Hơn nữa Ngôn Thanh Nhiên cũng đang ở bên cạnh không thể nào mở miệng mà kể như vậy được!
"Không có gì, chính là đột nhiên đau đầu, nhờ có Ngôn Thanh Nhiên đưa ta đến bệnh viện..." Cố Tư Huyền là muốn che giấu sự thật này, nếu như việc này bị phát hiện nàng sẽ mất một đời anh danh a!
Dung Tích Triều tất nhiên là sẽ không tin, nàng chỉ cần nhìn Cố Tư Huyền cong cái mông liền biết Cố Tư Huyền muốn làm gì, lời này nói ra cũng không có người nào tin! Nhưng mà vì muốn giữ lại mặt mũi cho nàng nên liền không có dò hỏi.
Cố Tư Huyền thấy nàng không hề dò hỏi, trong lòng thả lỏng, hoàn hảo là Dung Tích Triều không có hỏi thêm, bằng không chính mình thật không biết trả lời thế nào...!
"Cái kia, ta đi trước đây" Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy mình ở đây như là kỳ đà cản mũi, lập tức xấu hổ, dù sao cô với hai người này đều không có mối quan hệ gì, hơn nữa Dung Tích Triều đã từng là đối tượng theo đuổi của cô.
Không xấu hổ mới là lạ!
Lời này vừa thốt ra liền khiến hai nữ nhân ánh mắt chăm chú nhìn Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên mất tự nhiên khụ một chút.
"Được rồi, hôm nào mời ngươi ăn cơm" Cố Tư Huyền mong muốn Ngôn Thanh Nhiên mau đi đi a, bằng không lại gợi nàng nhớ tới một màn trong phòng thay quần áo! Nghĩ đến mặt lại đỏ lên, Dung Tích Triều nhìn Cố Tư Huyền mặt càng ngày càng hồng, đem tay đặt ở trên trán, không có nóng rần lên a...! Như thế nào mặt đỏ như vậy?
Ngôn Thanh Nhiên lễ phép cùng hai người nói tạm biệt sau đó đi ra phòng bệnh.
Sau khi Ngôn Thanh Nhiên rời khỏi, Dung Tích Triều ôm hai tay liền nhìn Cố Tư Huyền, trong mắt ý tứ phi thường